Ánh đèn pha rực rỡ từ sân khấu chiếu thẳng vào đôi mắt tôi, khiến chúng hơi nhòe đi. Tiếng nhạc du dương của bản tình ca đầu tiên chúng tôi cùng nghe vang lên, hòa vào tiếng xì xào của những vị khách mời. Hôm nay là ngày cưới của tôi, ngày mà tôi đã chờ đợi từ rất lâu. Tôi khoác tay Phong, chồng tôi, bước những bước chân chậm rãi trên thảm đỏ, hướng về phía sân khấu rực rỡ hoa tươi.
Tôi là Uyên. Ba tôi mất sớm, từ khi tôi còn nhỏ xíu. Mẹ tôi một mình tần tảo nuôi tôi khôn lớn. Mẹ là một người phụ nữ tuyệt vời, mạnh mẽ và kiên cường. Bà không chỉ là mẹ, mà còn là người bạn thân thiết nhất của tôi. Mẹ dạy tôi đọc, dạy tôi viết, dạy tôi những bài học làm người đầu tiên. Bà luôn dạy tôi phải sống tử tế, phải biết yêu thương, và không bao giờ được tự ti về hoàn cảnh của mình. Bà luôn nói: “Con gái của mẹ là đứa mạnh mẽ nhất. Con phải luôn ngẩng cao đầu mà sống.”
Tuổi thơ của tôi không có ba, nhưng luôn tràn ngập tình yêu thương của mẹ. Chúng tôi sống nương tựa vào nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Tôi luôn tự hào về mẹ, về người phụ nữ đã hy sinh cả cuộc đời mình vì tôi.
Rồi một ngày, mẹ tôi đổ bệnh. Căn bệnh quái ác đã cướp mẹ đi khỏi tôi một cách đột ngột. Trước khi mất, mẹ vẫn cố gắng viết cho tôi một bức thư tay. Đó là những dòng cuối cùng mà mẹ dành cho tôi, những lời dặn dò đầy yêu thương và nỗi lo lắng. Tôi giữ bức thư đó như một báu vật, và luôn mang theo bên mình, như một lời nhắc nhở về tình yêu của mẹ.
Sau khi mẹ mất, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi. Nỗi đau mất đi cả cha lẫn mẹ khiến tôi suy sụp. Tôi cảm thấy mình đơn độc giữa thế giới này. Nhưng rồi, tôi đã gặp Phong.
Phong là một người đàn ông hiền lành, ấm áp và chân thành. Anh đến bên tôi như một tia nắng, sưởi ấm tâm hồn tôi. Anh không quan tâm đến hoàn cảnh gia đình tôi, không quan tâm đến việc tôi không còn cha mẹ. Anh yêu thương tôi vô điều kiện, và luôn nói: “Anh yêu em vì chính em là em. Anh yêu cả những thiếu thốn của em.” Lời nói đó của anh khiến tôi cảm động sâu sắc. Tôi biết, anh chính là người đàn ông mà mẹ tôi đã từng dặn dò tôi phải tìm kiếm.
Gia đình Phong khá giả. Bố mẹ anh là những người thành đạt. Mẹ Phong, một người phụ nữ quyền quý, luôn giữ phong thái sang trọng và đôi chút khó tính. Từ những lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm nhận được sự dò xét từ mẹ chồng tương lai. Bà luôn hỏi tôi về gia đình, về công việc, về thu nhập. Tôi hiểu, bà muốn biết con dâu tương lai của mình là người như thế nào.
Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần mình chân thành, cố gắng, thì mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Ngày cưới diễn ra trong một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Khách mời đông nghịt, ai cũng ăn mặc lộng lẫy. Tôi mặc chiếc váy cưới trắng tinh, tay trong tay với Phong. Lòng tôi tràn ngập hạnh phúc.
Khi chúng tôi bước lên sân khấu, tiếng nhạc dừng lại, nhường chỗ cho những lời chúc mừng từ MC. Phong trao nhẫn cho tôi, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh khiến tôi cảm thấy bình yên.
Rồi đến phần phát biểu của gia đình. Bố Phong lên tiếng trước, ông nói những lời chúc phúc đầy chân thành. Tiếp theo là mẹ Phong. Bà cầm micro, khuôn mặt bà vẫn giữ vẻ sang trọng, nhưng ánh mắt bà lại thoáng chút gì đó khó đoán.
Bà bắt đầu nói về Phong, về những kỳ vọng của bà dành cho con trai. Rồi bà quay sang nhìn tôi.
“Hôm nay, con trai tôi đã tìm được bến đỗ,” bà nói, giọng bà đều đều, nhưng mỗi từ bà thốt ra đều như những mũi kim châm vào tim tôi. “Nhưng tôi có một điều muốn nói. Gia đình tôi rất trọng lễ nghi, gia phong. Tôi luôn mong con dâu tôi là người được giáo dục tử tế, được cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng.”
Tim tôi bỗng đập mạnh. Tôi có một linh cảm không lành.
“Thế nhưng,” bà tiếp tục, ánh mắt bà nhìn thẳng vào tôi, “con dâu tôi… lại không có mẹ. Không mẹ, ai dạy dỗ tử tế?”
Cả hội trường bỗng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Tiếng nhạc dừng hẳn. Không khí trở nên lạnh lẽo. Tôi cảm thấy như có một tảng băng lớn đè nặng lên ngực. Máu trong người tôi như đông lại.
Phong bàng hoàng. Anh vội vàng nắm chặt tay tôi, ánh mắt anh nhìn mẹ đầy vẻ trách móc. Nhưng mẹ Phong vẫn không bận tâm. Bà nhìn tôi, ánh mắt bà đầy sự miệt thị.
Tôi đứng đó, toàn thân tôi run rẩy. Nước mắt tôi bắt đầu chực trào. Lời nói của mẹ chồng, nó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi, xé toạc mọi vết sẹo cũ trong lòng. Tôi đã cố gắng quên đi nỗi đau mất mẹ, cố gắng sống mạnh mẽ. Nhưng giờ đây, những lời lẽ cay nghiệt đó đã khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật đáng thương.
Tôi nghe thấy tiếng xì xào của những vị khách mời. Một số người tỏ vẻ bất bình, một số khác thì thì thầm bàn tán. Tôi muốn chạy trốn. Tôi muốn biến mất khỏi nơi này.
Mẹ Phong đặt micro xuống, bà mỉm cười nhạt, rồi quay về chỗ ngồi. Màn phát biểu kết thúc trong không khí lạnh lẽo, căng thẳng.
Sau màn lễ, không khí trong hội trường vẫn còn nặng nề. Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại, hoặc tò mò. Phong cố gắng an ủi tôi, anh nắm chặt tay tôi, anh thì thầm: “Đừng bận tâm, em. Anh yêu em là đủ.”
Tôi gật đầu, nhưng lòng tôi vẫn quặn thắt. Tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng nước mắt đã lưng tròng.
Khi mọi người đang cố gắng lấy lại tinh thần, MC bất ngờ cầm micro.
“Thưa quý vị,” MC nói, giọng anh có chút xúc động. “Trước khi chúng ta tiếp tục buổi tiệc, cô dâu của chúng ta có một điều muốn chia sẻ. Xin mời quý vị cùng xem một đoạn video đặc biệt do chính cô dâu Uyên chuẩn bị.”
Ánh đèn trong hội trường mờ dần. Màn hình lớn trên sân khấu bật sáng. Một hình ảnh cũ kỹ hiện lên. Đó là bàn tay của mẹ tôi, với những vết chai sạn, đang cầm bút viết trên một tờ giấy đã ố vàng.
Rồi giọng đọc vang lên, đó là giọng của một người phụ nữ, trầm ấm và đầy yêu thương. Giọng đọc ấy không phải của tôi, mà là giọng của một MC chuyên nghiệp mà tôi đã nhờ thu âm trước.
“Con gái yêu của mẹ,” bức thư bắt đầu. “Mẹ biết, sau này con sẽ phải sống một mình. Mẹ biết, con sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn. Sẽ có những lúc con cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình thiếu thốn hơn người khác. Nhưng con gái à, con đừng bao giờ tự ti về hoàn cảnh của mình.”
Hình ảnh bàn tay mẹ viết chữ chậm rãi, từng nét bút đầy kiên nhẫn.
“Cuộc đời này không phải ai cũng may mắn được sinh ra trong một gia đình đầy đủ. Nhưng điều quan trọng nhất không phải là con có gì, mà là con sống như thế nào. Mẹ dạy con phải sống tử tế, phải biết yêu thương, phải biết tha thứ. Mẹ dạy con phải sống thật mạnh mẽ, phải luôn ngẩng cao đầu mà bước đi.”
Tiếng khóc thút thít bắt đầu vang lên trong hội trường. Tôi nhìn về phía mẹ chồng, bà đang ngồi đó, khuôn mặt bà tái mét, đôi mắt bà dán chặt vào màn hình.
“Con gái của mẹ,” giọng đọc tiếp tục, giờ đây, nó như chạm đến tận đáy lòng người nghe. “Con hãy nhớ, tình yêu đích thực là tình yêu không điều kiện. Con hãy yêu người nào yêu cả những thiếu thốn của mình. Người nào không chê bai con vì con không có ba mẹ. Người nào yêu con vì chính con là con.”
Hình ảnh bàn tay mẹ dừng lại. Một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy, làm nhòe đi một vài chữ.
“Mẹ ra đi, nhưng mẹ luôn dõi theo con. Con hãy sống thật hạnh phúc, con nhé. Mẹ yêu con, con gái bé bỏng của mẹ.”
Màn hình tắt. Ánh đèn sáng trở lại. Cả hội trường chìm trong những tiếng nấc nghẹn ngào. Nhiều người đang lau nước mắt. Bố Phong đứng dậy, ông bước đến bên tôi, ôm chặt lấy tôi. “Con gái… con là một người mạnh mẽ. Bố xin lỗi vì những lời nói của mẹ con.”
Tôi nhìn mẹ chồng. Bà đang đứng đó, khuôn mặt bà trắng bệch, đôi mắt bà đỏ hoe. Bà bước lên sân khấu, những bước chân nặng nề, run rẩy.
Bà cầm micro, giọng bà lạc đi trong tiếng nấc. “Tôi… tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi con, Uyên. Tôi đã sai. Tôi đã nói những lời lẽ cay nghiệt, thiếu suy nghĩ. Tôi đã… tôi đã làm con tổn thương.”
Bà nhìn tôi, ánh mắt bà chất chứa sự hối hận. “Tôi… tôi xin lỗi. Tôi thực sự xin lỗi.”
Tôi nhìn mẹ chồng, rồi nhìn vào đôi mắt của những người đang dõi theo mình. Tôi hít một hơi thật sâu.
“Mẹ ơi,” tôi nói, giọng tôi vẫn còn chút nghẹn ngào. “Con không trách mẹ đâu. Con hiểu mà.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà. “Thực ra, chính con cũng từng ghét hoàn cảnh của mình. Con đã từng tủi thân, đã từng ước gì mình có một gia đình đầy đủ như người khác. Con đã từng tự ti.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má tôi. “Nhưng hôm nay,” tôi nói tiếp, giọng tôi mạnh mẽ hơn, “sau khi nghe lại bức thư của mẹ con, con bỗng thấy biết ơn.”
Cả hội trường im lặng lắng nghe.
“Con biết ơn vì con đã có một người mẹ tuyệt vời, người đã dạy con những bài học quý giá nhất về lòng nhân ái, về sự kiên cường. Con biết ơn vì hoàn cảnh của con đã giúp con nhận ra ai là người thực sự yêu thương con, ai là người chấp nhận con vì chính con là con.”
Tôi nhìn Phong, anh đang đứng đó, ánh mắt anh đầy sự tự hào và yêu thương. “Và con biết ơn vì hoàn cảnh của con đã giúp con tìm được Phong, người đàn ông yêu con bằng cả trái tim, yêu cả những thiếu thốn của con.”
Mẹ chồng tôi bật khóc nức nở. Bà ôm chầm lấy tôi, một cái ôm thật chặt, đầy sự hối lỗi và yêu thương. “Mẹ xin lỗi con, con gái.”
Tôi ôm lại bà, nước mắt tôi cũng rơi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bà. Dù bà đã từng nói những lời cay nghiệt, nhưng giờ đây, bà đã nhận ra lỗi lầm của mình.
Sau sự cố đầy bất ngờ ấy, không khí trong tiệc cưới trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Mọi người đến chúc mừng tôi, và đều bày tỏ sự ngưỡng mộ, sự cảm thông. Mẹ chồng tôi thì luôn ở bên cạnh tôi, bà liên tục nắm tay tôi, ánh mắt bà đầy sự dịu dàng.
Sau bữa tiệc, khi chỉ còn lại gia đình, mẹ chồng tôi vẫn không ngừng xin lỗi tôi.
“Mẹ đã sai rồi, con gái,” bà nói, giọng bà vẫn còn chút nghẹn ngào. “Mẹ đã quá khắt khe, quá xét nét. Mẹ cứ nghĩ con dâu phải thế này, phải thế kia. Nhưng mẹ đã quên mất điều quan trọng nhất: đó là tấm lòng, là sự tử tế.”
Tôi mỉm cười. “Không sao đâu mẹ. Con hiểu mà.”
“Con đã dạy cho mẹ một bài học,” bà nói, bà nắm lấy tay tôi. “Bài học về tình yêu thương, về sự chấp nhận. Mẹ tự hào vì có con làm con dâu.”
Tôi ôm lấy bà. Tôi biết, từ giờ trở đi, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng sẽ không còn là những ánh mắt dò xét, những lời nói cay nghiệt nữa. Thay vào đó, sẽ là sự thấu hiểu, sự yêu thương và sự tôn trọng.
Phong nắm tay tôi, anh mỉm cười. Ánh mắt anh đầy sự hạnh phúc. Anh biết, hôm nay, chúng tôi không chỉ kết hôn, mà còn xóa bỏ được một rào cản lớn trong mối quan hệ gia đình.
Tôi nhận ra rằng, cuộc sống luôn chứa đựng những điều bất ngờ. Có những vết thương tưởng chừng như không thể lành lặn, nhưng đôi khi, chỉ bằng một hành động nhỏ, một lời nói chân thành, và quan trọng hơn cả là sự thấu hiểu, chúng ta có thể hàn gắn lại mọi thứ.
Bức thư của mẹ tôi, một di sản tinh thần vô giá, đã không chỉ giúp tôi vượt qua sự tổn thương, mà còn giúp tôi hóa giải mọi định kiến, mọi hiểu lầm. Nó đã dạy cho mọi người biết rằng, một người phụ nữ không có mẹ vẫn có thể sống tử tế, vẫn có thể trở thành một người vợ, người con dâu tốt, và vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc đích thực.
Và tôi biết, dù mẹ tôi không còn ở bên cạnh, nhưng bà vẫn luôn dõi theo tôi, vẫn luôn mỉm cười và tự hào về tôi. Tôi đã sống đúng như những gì mẹ tôi dặn dò: sống tử tế, không tự ti, và yêu người nào yêu cả những thiếu thốn của mình. Hôm nay, tôi đã tìm thấy hạnh phúc đó.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét