Min menu

Pages

Mẹ chồng m-iệt th-ị cô dâu mồ côi mẹ ngay trong lễ cưới, và cái kết bất ngờ khiến cả hội trường rơi nước mắt...



Sân khấu cưới lộng lẫy với hoa tươi và ánh đèn lung linh, nhưng trái tim tôi, An, vẫn đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hôm nay là ngày tôi về nhà chồng, về với một gia đình danh giá mà tôi từng mơ ước. Bên cạnh tôi, Hoàng, chú rể của tôi, đang mỉm cười rạng rỡ, nắm chặt tay tôi. Anh ấy là tất cả đối với tôi, là người đã chấp nhận tôi, chấp nhận cả những thiếu thốn mà tôi luôn cố gắng che giấu.

Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Mẹ tôi qua đời sau một trận bạo bệnh, để lại tôi bơ vơ giữa cuộc đời này. Ba tôi, một người đàn ông hiền lành nhưng nhu nhược, không thể gánh vác được. Tôi lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm của mẹ, trong những ánh mắt thương hại của người đời. Đó là lý do vì sao tôi luôn cố gắng sống thật mạnh mẽ, thật độc lập.

Gia đình Hoàng là một gia đình truyền thống, gia giáo, và khá giả. Mẹ chồng tôi, bà Loan, là một người phụ nữ uy quyền, khó tính. Bà ấy luôn muốn con trai mình cưới một cô gái môn đăng hộ đối, một cô gái có đủ cả công, dung, ngôn, hạnh. Và tôi, một cô gái mồ côi mẹ, xuất thân từ gia đình bình thường, chắc chắn không phải là lựa chọn đầu tiên của bà.

Tôi biết, bà Loan không mấy hài lòng về tôi. Nhưng vì Hoàng yêu tôi tha thiết, và vì tôi cũng cố gắng hết sức để làm vừa lòng bà, cuối cùng bà cũng chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Hôn lễ của chúng tôi diễn ra tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Khách khứa đông nghịt, tiếng nhạc du dương, tiếng cười nói rộn ràng. Mọi thứ dường như hoàn hảo, cho đến khi buổi lễ chính thức bắt đầu.

Trong phần phát biểu cảm nghĩ của hai bên gia đình, mẹ chồng tôi bước lên sân khấu. Bà ấy cầm mic, ánh mắt bà ấy lướt qua tôi, rồi dừng lại ở Hoàng. Bà ấy nói những lời hoa mỹ về gia đình mình, về Hoàng, và rồi, ánh mắt bà ấy lại hướng về phía tôi.

“Tôi biết con bé An này là một cô gái tốt. Nhưng mà…” Bà ấy dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi buông một câu nói sắc lạnh, như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi: “Không mẹ, ai dạy dỗ tử tế?”

Cả hội trường bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Tiếng nhạc dừng hẳn. Tiếng cười nói tắt hẳn. Không khí trở nên lạnh lẽo, đến mức tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của chính mình.


Tôi chết lặng. Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi không thể tin vào tai mình. Mẹ chồng tôi... bà ấy lại nói ra những lời đó ngay trong ngày cưới của tôi sao? Ngay trước mặt tất cả mọi người sao?

Hoàng nắm chặt tay tôi. Tôi nhìn anh ấy, thấy khuôn mặt anh ấy biến sắc, ánh mắt anh ấy đầy sự bối rối, sự tức giận.

Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc. Tôi không muốn khóc, không muốn làm hỏng ngày vui của mình. Nhưng nước mắt tôi cứ thế chảy ngược vào trong.

Bức Thư Từ Quá Khứ Và Nỗi Đau Hóa Thành Sức Mạnh
Sau lời nói đầy miệt thị của mẹ chồng, không khí trong lễ đường vẫn còn nặng nề. Mọi người nhìn nhau, ánh mắt họ đầy sự khó xử, sự thương hại. Tôi cảm thấy mình như đang bị đóng đinh trên sân khấu, bị phơi bày tất cả những yếu điểm, những nỗi đau mà tôi luôn cố gắng che giấu.

Hoàng khẽ siết chặt tay tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự xin lỗi. Tôi cố gắng mỉm cười trấn an anh ấy, nhưng nụ cười của tôi gượng gạo, méo mó.

Đúng lúc đó, MC bất ngờ bước lên sân khấu. Giọng anh ấy trầm ấm, đầy sự trang trọng: "Và bây giờ, chúng ta hãy cùng xem một đoạn video đặc biệt, do chính cô dâu của chúng ta chuẩn bị, như một món quà dành tặng cho chú rể, và cũng là một lời tri ân gửi đến người mẹ thân yêu của mình."

Tôi ngạc nhiên. Tôi đã chuẩn bị một đoạn video, nhưng tôi không nghĩ MC sẽ chiếu nó vào lúc này.

Ánh đèn sân khấu tắt hẳn. Màn hình lớn hiện lên. Đó là hình ảnh một cuốn sổ cũ kỹ, những trang giấy đã ngả màu thời gian. Và rồi, từng nét chữ viết tay của mẹ tôi hiện ra, cùng với giọng đọc ấm áp, truyền cảm của một cô gái trẻ.

Đó là bức thư tay mẹ tôi viết trước khi mất. Từng dòng chữ, từng lời dặn dò của mẹ, cứ thế vang vọng trong không gian:

"An của mẹ,

Khi con đọc được những dòng chữ này, có lẽ mẹ đã không còn ở bên con nữa. Mẹ xin lỗi vì đã không thể ở bên con lâu hơn. Nhưng con đừng buồn nhé, mẹ sẽ luôn dõi theo con từ trên cao.

Con gái của mẹ, con hãy sống thật tử tế. Tử tế với bản thân, tử tế với mọi người xung quanh. Đừng bao giờ làm điều gì trái với lương tâm mình.

Và con đừng tự ti về hoàn cảnh của mình. Con không có mẹ, nhưng con không hề thua kém bất kỳ ai. Con là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường. Con sẽ làm được tất cả những gì con muốn.

Hãy yêu người nào yêu cả những thiếu thốn của con. Người đó sẽ là người thực sự yêu thương con, thực sự trân trọng con. Đừng tìm kiếm sự hoàn hảo, bởi vì không ai hoàn hảo cả.

Mẹ yêu con rất nhiều. Hãy sống thật hạnh phúc nhé, con gái của mẹ."

Khi những dòng chữ cuối cùng của bức thư kết thúc, cả hội trường im lặng. Rồi, tiếng nức nở bắt đầu vang lên. Mọi người đều rơi nước mắt. Nước mắt của sự xúc động, của sự đồng cảm.

Tôi đứng đó, nước mắt tôi chảy dài. Nỗi đau mất mẹ lại trỗi dậy, nhưng lần này, nó không còn là nỗi đau của sự cô đơn, mà là nỗi đau của sự biết ơn, của tình yêu thương.


Tôi nhìn Hoàng. Anh ấy đang đứng cạnh tôi, nước mắt anh ấy cũng chảy dài. Anh ấy nắm chặt tay tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự yêu thương, sự trân trọng.

Lời Xin Lỗi Muộn Màng Và Lòng Biết Ơn Sâu Sắc
Màn hình tắt. Ánh đèn sân khấu lại bật sáng. Cả hội trường vẫn còn xúc động. Tiếng xì xào bàn tán vang lên, nhưng không còn là những lời phán xét, mà là những lời cảm thông, những lời ca ngợi.

Mẹ chồng tôi, bà Loan, vẫn đứng đó. Khuôn mặt bà ấy trắng bệch, đôi mắt bà ấy đỏ hoe. Bà ấy nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy sự hối lỗi, sự xấu hổ. Mẹ chồng lặng người, bước lên sân khấu, tiến đến gần tôi.

Bà ấy nắm lấy tay tôi, giọng bà ấy run run: “An… mẹ… mẹ xin lỗi con. Mẹ đã sai rồi. Mẹ đã nói những lời không hay. Mẹ xin lỗi con.”

Tôi nhìn mẹ chồng tôi. Nước mắt tôi vẫn chảy dài, nhưng không còn là nước mắt của sự tủi thân nữa, mà là nước mắt của sự thấu hiểu, của sự tha thứ.

Tôi cúi đầu đáp: “Con không trách mẹ, vì chính con cũng từng ghét hoàn cảnh của mình. Nhưng hôm nay, con thấy biết ơn.”

Tôi nói tiếp, giọng tôi vẫn còn nghẹn ngào: "Con biết ơn mẹ đã sinh ra con, đã nuôi dưỡng con, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy. Con biết ơn mẹ đã dạy con cách sống tử tế, cách sống mạnh mẽ. Và con biết ơn mẹ, vì nhờ mẹ, con đã tìm thấy người đàn ông yêu con, yêu cả những thiếu thốn của con."

Cả hội trường vỗ tay nồng nhiệt. Mẹ chồng tôi ôm chầm lấy tôi, bà ấy khóc nức nở. Hoàng cũng ôm lấy cả hai mẹ con.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy tất cả mọi gánh nặng trong lòng tôi đều tan biến. Tôi không còn cảm thấy xấu hổ về mẹ tôi nữa. Tôi tự hào về bà, tự hào về tình yêu thương vô bờ bến của bà.

Hạnh Phúc Chân Thật Và Bài Học Về Sự Chấp Nhận
Sau đám cưới, cuộc sống của tôi và Hoàng tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc. Mẹ chồng tôi đã thay đổi hoàn toàn. Bà ấy không còn khó tính, không còn miệt thị tôi nữa. Bà ấy yêu thương tôi như con gái ruột.

Bà ấy thường xuyên nhắc nhở tôi về những lời dặn dò của mẹ tôi trong bức thư. Bà ấy nói rằng, bà ấy đã học được một bài học quý giá từ tôi, và từ mẹ tôi.

Tôi và Hoàng cũng thường xuyên đến thăm mộ mẹ tôi. Chúng tôi kể cho mẹ nghe về cuộc sống của chúng tôi, về những gì chúng tôi đang làm. Tôi tin rằng, mẹ tôi sẽ mỉm cười khi thấy tôi hạnh phúc.

Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là sự hoàn hảo, không phải là sự giàu sang. Hạnh phúc là sự chấp nhận, sự yêu thương, và sự thấu hiểu.

Tôi đã từng ghét hoàn cảnh của mình. Tôi đã từng muốn giấu đi những thiếu thốn của mình. Nhưng giờ đây, tôi lại thấy biết ơn tất cả. Bởi vì, chính những thiếu thốn đó đã giúp tôi trở thành một người mạnh mẽ hơn, một người biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống.

Tôi nhìn Hoàng, anh ấy đang ngồi cạnh tôi, nắm chặt tay tôi. Tôi mỉm cười. Nụ cười không còn gượng gạo, mà là một nụ cười của sự bình yên, của sự hạnh phúc.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi là minh chứng cho một điều: tình yêu đích thực có thể vượt qua mọi rào cản, mọi định kiến.

Tôi vẫn đang trên hành trình tìm lại chính mình, tìm lại hạnh phúc đích thực. Tôi biết, con đường phía trước còn nhiều chông gai. Nhưng tôi tin rằng, với tình yêu thương của Hoàng, với sự mạnh mẽ của bản thân, tôi sẽ vượt qua được tất cả.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.

Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự phản bội. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.

Nhận xét