Min menu

Pages

Mẹ chồng é-p tôi đưa 100 triệu m-ua xe cho em chồng cưới chạy b-ầu, và phản ứng của chồng tôi khiến bà ch-oáng v-áng...


Ngày tôi về làm dâu, tôi mang theo tất cả sự nhiệt thành của một cô gái trẻ khao khát xây dựng tổ ấm. Tôi yêu Nam, chồng tôi, và tin rằng tình yêu đủ lớn sẽ giúp chúng tôi vượt qua mọi khó khăn. Nhưng cuộc sống hôn nhân, đặc biệt là khi sống chung với mẹ chồng, lại không hề giản đơn như tôi tưởng.

Mẹ chồng tôi, bà Mai, là một người phụ nữ khắt khe và khó tính. Ngay từ những ngày đầu, bà đã bắt đầu soi mói, chỉ trích đủ điều. Từ cách tôi nấu ăn, cách tôi dọn dẹp nhà cửa, đến cả cách tôi nói chuyện, đi đứng, tất cả đều bị bà đem ra mổ xẻ. "Con bé này không biết nấu nướng gì cả, cứ nhạt nhẽo," bà sẽ nói to khi tôi vừa nấu xong bữa cơm. Hay, "Nhà cửa gì mà bừa bộn thế này, con gái gì mà không biết vun vén!" dù tôi đã lau dọn từ sáng sớm. Những lời nói đó, dù nhỏ nhặt, nhưng cứ như những mũi kim châm vào tim tôi mỗi ngày.

Tôi luôn nhẫn nhịn, chưa từng than phiền một lời nào với chồng, hay với bất kỳ ai. Tôi nghĩ, mình là phận làm dâu, nhịn một chút thì trời yên biển lặng. Tôi cố gắng làm mọi việc cho thật tốt, cố gắng chiều lòng mẹ chồng, mong rằng một ngày nào đó, bà sẽ nhìn thấy sự cố gắng của tôi, sẽ chấp nhận và yêu thương tôi.

Nhưng dường như mọi nỗ lực của tôi đều vô nghĩa. Mẹ chồng tôi có một cô con gái út, là em chồng tôi, tên là Mai Anh. Bà Mai thiên vị con gái út một cách lộ liễu. Mai Anh được miễn mọi việc nhà, được chiều chuộng đủ điều, còn tôi thì luôn phải làm việc quần quật. Bà thường xuyên so sánh tôi với Mai Anh, và tất nhiên, tôi luôn là người kém cỏi hơn.

Không chỉ dừng lại ở lời nói, bà Mai còn nhiều lần mượn tiền tôi giúp Mai Anh mà chẳng một lời cảm ơn. Mai Anh thường xuyên gặp khó khăn về tài chính, từ tiền học, tiền tiêu vặt đến tiền mua sắm. Mỗi lần như vậy, mẹ chồng tôi lại tìm đến tôi. "Lan à, con có tiền không? Cho Mai Anh mượn một ít, nó đang khó khăn." Tôi không dám từ chối, dù lòng tôi cảm thấy không công bằng. Tôi đưa tiền cho bà, nhưng không bao giờ nhận lại được một lời cảm ơn, thậm chí là một lời nhắc đến. Tôi biết, số tiền đó sẽ không bao giờ được trả lại. Tôi tự nhủ, thôi thì coi như giúp đỡ em chồng, giúp đỡ gia đình.

Minh, chồng tôi, cũng biết những chuyện đó. Anh ấy đôi khi cũng tỏ ra khó chịu, nhưng anh ấy luôn im lặng. Anh ấy không đứng ra bênh vực tôi, không nói một lời nào với mẹ anh ấy. Sự im lặng của anh ấy còn khiến tôi đau lòng hơn cả những lời chỉ trích của mẹ chồng. Tôi cảm thấy cô đơn, lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình, trong chính cuộc hôn nhân của mình. Tôi đã bắt đầu tự hỏi, liệu mình đã chọn đúng người hay không?

Bước Ngoặt Đột Ngột Và Yêu Cầu Quái Đản
Cuộc sống cứ thế trôi qua trong sự nhẫn nhịn và tủi thân của tôi. Cho đến một ngày, một biến cố bất ngờ xảy ra, làm thay đổi tất cả. Em chồng tôi, Mai Anh, đột nhiên thông báo mình đã có thai. Và điều đó có nghĩa là cô ấy phải cưới chạy bầu.

Cả nhà xôn xao. Mẹ chồng tôi, bà Mai, đang lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Dù bà rất chiều Mai Anh, nhưng việc con gái chưa cưới đã có bầu là một chuyện khó chấp nhận đối với một người coi trọng lễ nghĩa như bà.

Và rồi, điều bất ngờ nhất đã xảy ra. Mẹ chồng tôi, bà Mai, đột nhiên thay đổi thái độ. Bà trở nên ngọt ngào bất thường với tôi. Bà khen tôi nấu ăn ngon, khen tôi đảm đang, khen tôi biết vun vén gia đình. Bà dành cho tôi những lời nói mà tôi chưa từng nghe được từ bà suốt ba năm qua. Tôi ngạc nhiên, nhưng cũng cảnh giác. Tôi biết, bà đang có ý đồ gì đó.


Một buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, mẹ chồng tôi khẽ khàng đặt đũa xuống, nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ âu yếm. "Lan à, con bé Mai Anh nhà mình tội nghiệp quá. Giờ nó có bầu, mà chồng sắp cưới của nó lại không có tiền mua xe. Đi đâu cũng bị người ta coi thường. Con xem, con có thể giúp nó được không?"

Tôi im lặng. Tôi biết, điều bà muốn nói đến là tiền.

"Con xem," bà nói tiếp, giọng bà vẫn ngọt ngào đến khó tin. "Con có thể cho Mai Anh mượn 100 triệu mua xe được không? Để nó đỡ bị coi thường. Coi như là con giúp em, giúp gia đình. Sau này, nó có tiền thì nó trả con."

Tim tôi như ngừng đập. 100 triệu? Đó là số tiền tôi đã tích góp bấy lâu nay, là khoản dự phòng cho tương lai của vợ chồng tôi. Và lại là "mượn", không một lời hứa hẹn ngày trả, không một lời cảm ơn.

Tôi nhìn mẹ chồng tôi, rồi nhìn sang Minh. Anh ấy vẫn đang ăn cơm, không nói một lời nào. Tôi cảm thấy thất vọng tràn trề. Anh ấy vẫn im lặng.

Tôi hít một hơi thật sâu, định lên tiếng từ chối. Tôi không thể cứ mãi nhẫn nhịn, cứ mãi hy sinh vì những người không biết trân trọng mình.

Minh Lên Tiếng Và Sự Thức Tỉnh Cay Đắng
Nhưng chưa kịp nói gì, một giọng nói trầm ấm, kiên quyết vang lên, cắt ngang lời tôi. "Mẹ ơi, con xin lỗi, nhưng Lan sẽ không cho Mai Anh mượn tiền đâu ạ."

Đó là Nam, chồng tôi. Anh ấy đã lên tiếng! Anh ấy đã bênh vực vợ! Tôi ngạc nhiên tột độ. Đây là lần đầu tiên anh ấy làm điều này.

Mẹ chồng tôi sững sờ. Bà nhìn Nam, ánh mắt bà đầy vẻ khó chịu. "Thằng Nam! Con nói gì vậy? Em con đang khó khăn mà!"

"Con biết Mai Anh khó khăn, nhưng đây không phải là cách giải quyết," Nam nói, giọng anh ấy vẫn kiên quyết. "Mẹ có nhớ những gì mẹ đã làm với Lan suốt ba năm qua không?"

Nam nhìn thẳng vào mắt mẹ anh ấy, giọng anh ấy đầy vẻ tức giận, và có cả sự thất vọng. Anh ấy bắt đầu vạch rõ mọi bất công mà mẹ đã gây ra.


"Mẹ nói Lan ăn bám, mẹ chì chiết cô ấy vì ở nhà nội trợ, nhưng mẹ có bao giờ nghĩ đến những gì cô ấy đã hy sinh cho gia đình này không? Cô ấy đã từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ ước mơ để vun vén cho gia đình mình. Cô ấy lo lắng cho mẹ từng bữa ăn, giấc ngủ, nhưng mẹ có bao giờ trân trọng điều đó không?"

"Mẹ thiên vị Mai Anh, mẹ cho Mai Anh đủ thứ, nhưng Lan thì sao? Mẹ có bao giờ hỏi xem cô ấy có cần gì không? Mẹ có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô ấy không?"

"Và tiền bạc," Nam tiếp tục, giọng anh ấy càng lúc càng cao. "Mẹ có nhớ những lần mẹ mượn tiền của Lan giúp Mai Anh không? Mẹ có bao giờ trả lại, hay một lời cảm ơn không? Tiền đó là công sức của Lan, là mồ hôi nước mắt của cô ấy, chứ không phải là của bố mẹ đâu!"

Nam nói hết tất cả những gì anh ấy đã kìm nén bấy lâu nay. Từng lời nói của anh ấy như những mũi tên sắc bén, đâm thẳng vào tim mẹ chồng tôi.

Mẹ chồng tôi tái mặt. Bà không nói được lời nào. Bà chỉ ngồi đó, nhìn Nam, ánh mắt bà đầy vẻ bối rối, và có cả sự xấu hổ. Bữa cơm gia đình trở thành một cuộc đối chất gay gắt.

Sự Ra Đi Lặng Lẽ Và Giọt Nước Mắt Hạnh Phúc
Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm như mọi khi. Tôi xuống bếp, định chuẩn bị bữa sáng. Nhưng khi tôi bước vào, tôi thấy căn phòng khách trống rỗng. Mẹ chồng tôi không có ở đó.

Tôi đi tìm khắp nhà, nhưng không thấy bà đâu. Tôi hỏi Nam, anh ấy cũng không biết. Chúng tôi gọi điện thoại, nhưng bà không bắt máy.

Mẹ chồng tôi đã âm thầm rời khỏi nhà. Bà không để lại một lời nhắn, không một lời từ biệt. Bà đã đi đâu, chúng tôi không biết.

Tôi không biết nên cảm thấy thế nào. Một chút nhẹ nhõm, nhưng cũng một chút bối rối. Dù bà đã gây ra nhiều đau khổ cho tôi, nhưng bà vẫn là mẹ của chồng tôi.

Nam ôm lấy tôi. "Anh xin lỗi em, Lan. Anh đã quá chậm trễ. Anh biết em đã phải chịu đựng rất nhiều."

Tôi nhìn Nam, nước mắt tôi tuôn rơi. Lần này, không phải là nước mắt của sự đau khổ, mà là nước mắt của sự nhẹ nhõm, của sự hạnh phúc. Tôi không đưa 100 triệu cho Mai Anh, nhưng tôi rơi nước mắt vì cuối cùng, chồng đã đứng về phía mình.

Đó là điều tôi đã chờ đợi suốt ba năm qua. Đó là điều tôi khao khát nhất. Tôi không cần tiền bạc, không cần những lời khen ngợi giả tạo. Tôi chỉ cần chồng tôi hiểu, chồng tôi tin tưởng, và chồng tôi đứng về phía tôi.

Khởi Đầu Mới Và Bài Học Về Giá Trị Bản Thân
Cuộc sống của tôi và Nam thay đổi hoàn toàn sau đó. Chúng tôi không còn phải sống trong không khí căng thẳng, nặng nề nữa. Chúng tôi được tự do, được sống theo cách của mình.

Nam trở nên quan tâm tôi hơn. Anh ấy lắng nghe tôi nhiều hơn, chia sẻ với tôi nhiều hơn. Anh ấy không còn im lặng khi tôi bị tổn thương nữa. Anh ấy đã học được cách bảo vệ tôi, cách trân trọng tôi.

Tôi cũng học được một bài học quý giá. Tôi đã từng nhẫn nhịn một cách mù quáng, đã từng hy sinh một cách vô điều kiện. Nhưng giờ đây, tôi biết, phụ nữ cần phải biết yêu thương bản thân, cần phải biết bảo vệ giá trị của mình.

Tôi không còn buồn bã vì những lời chỉ trích của mẹ chồng nữa. Tôi không còn cảm thấy tổn thương vì những sự bất công nữa. Tôi đã tha thứ cho bà ấy, không phải vì bà ấy xứng đáng được tha thứ, mà vì tôi muốn giải thoát cho chính mình. Tôi muốn sống một cuộc đời bình yên, hạnh phúc.

Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho thấy, đôi khi, sự im lặng lại là một gánh nặng. Và đôi khi, một lời nói thẳng thắn, dứt khoát lại có thể thay đổi tất cả.

Nó dạy tôi rằng, trong một cuộc hôn nhân, không chỉ cần tình yêu, mà còn cần sự thấu hiểu, sự tôn trọng, và sự ủng hộ. Một người phụ nữ không cần một người đàn ông giàu có, quyền lực. Cô ấy cần một người đàn ông hiểu giá trị của cô ấy, và luôn đứng về phía cô ấy.

Tôi vẫn sống trong căn nhà này, cùng với Nam. Căn nhà vẫn vậy, nhưng không khí thì đã khác. Nó tràn ngập tiếng cười, tràn ngập tình yêu thương.

Và tôi, tôi sẽ không bao giờ quên những gì mình đã trải qua. Tôi sẽ luôn ghi nhớ bài học về giá trị bản thân, về sự tự trọng, và về tình yêu thương chân thành. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.

Nhận xét