Min menu

Pages

Con cái h-ắt h-ủi mẹ m-ất tr-í, chỉ con trai bị gh-ét b-ỏ ở lại chăm sóc, rồi những người con kia b-àng h-oàng khi biết sự thật không thể tin nổi...


Tiếng cốc chén va vào nhau lách cách trong bếp, tiếng thì thầm to nhỏ của những người con đang cố kìm nén sự sốt ruột. Bà Tư nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà trắng toát. Bà Tư, người phụ nữ sắc sảo, minh mẫn cả đời, giờ đây lại như một đứa trẻ thơ ngây, lạc lõng trong chính căn nhà của mình.

Bà Tư đã sống một cuộc đời đầy biến động. Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, một tay gây dựng nên cơ nghiệp, nuôi nấng bốn người con khôn lớn. Chồng bà mất sớm, một mình bà gánh vác mọi trọng trách, vừa làm cha vừa làm mẹ. Bốn người con của bà – anh cả Lâm, chị hai Hạnh, anh ba Quang và cậu út Kiệt – đều đã trưởng thành, có gia đình riêng và công việc ổn định ở thành phố. Bà luôn tự hào về các con, tin rằng mình đã hoàn thành tốt vai trò của một người mẹ.

Căn nhà ba tầng khang trang, nằm ngay mặt phố lớn, là thành quả của cả một đời bà tích góp. Đó là nơi bà đã sống những năm tháng tươi đẹp nhất, nơi chất chứa bao kỷ niệm vui buồn cùng chồng và các con.

Rồi một ngày, một tai nạn nhẹ ập đến. Bà Tư bị trượt chân ngã trong nhà tắm, đầu va vào bồn rửa mặt. Không quá nghiêm trọng, nhưng đủ để bà nhận ra một điều. Đã từ rất lâu rồi, căn nhà này chỉ còn lại một mình bà. Các con, dù vẫn thường xuyên gọi điện, nhưng hiếm khi ghé thăm. Cuộc sống của họ quá bận rộn.

Sau cú ngã đó, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu bà. Bà quyết định giả vờ bị mất trí.

Buổi sáng hôm sau, khi anh Lâm ghé thăm, bà Tư nhìn anh, đôi mắt bà đờ đẫn.

“Cậu là ai?” Bà hỏi, giọng bà yếu ớt. “Sao lại ở trong nhà tôi?”

Anh Lâm giật mình. “Mẹ! Mẹ sao vậy? Con là Lâm đây mà!”

Bà Tư lắc đầu. “Lâm nào? Tôi không biết.”

Anh Lâm hoảng hốt. Anh vội vàng gọi điện cho các em. Cả ba người con còn lại đều chạy về. Họ nhìn bà Tư, khuôn mặt họ đầy sự lo lắng, xen lẫn nghi ngờ.

“Mẹ có nhận ra con không?” Chị Hạnh hỏi, giọng cô run rẩy.

Bà Tư chỉ nhìn cô, ánh mắt bà trống rỗng. “Cô là ai?”

Bốn người con đưa bà đi kiểm tra khắp nơi. Từ bệnh viện này sang bệnh viện khác, từ bác sĩ chuyên khoa này đến bác sĩ chuyên khoa khác. Kết quả chẩn đoán đều không rõ ràng. Có bác sĩ nói bà bị chấn động nhẹ, có thể ảnh hưởng đến trí nhớ. Có bác sĩ lại nói cần theo dõi thêm.


Trong những ngày đó, bà Tư vẫn tiếp tục “diễn”. Bà quên tên các con, quên những kỷ niệm, quên cả những thói quen hàng ngày. Bà im lặng, đôi khi lại cười một mình, đôi khi lại lẩm bẩm những câu nói vô nghĩa.

Bốn người con bắt đầu bàn bạc.

“Mẹ thế này thì không thể sống một mình được,” anh Lâm nói, giọng anh đầy sự lo lắng. “Nhà ai cũng bận, không thể chăm sóc mẹ cả ngày được.”

“Vậy thì gửi mẹ vào trung tâm dưỡng lão thôi,” chị Hạnh đề xuất. “Ở đó có người chăm sóc chuyên nghiệp, có bác sĩ theo dõi thường xuyên.”

Anh ba Quang và cậu út Kiệt đều đồng ý. Họ nghĩ rằng, đó là giải pháp tốt nhất cho bà Tư, và cũng là cách tốt nhất để họ không phải bận tâm quá nhiều.

Bà Tư nằm trên giường, nghe rõ từng lời của các con. Lòng bà đau nhói. Bà đã hy sinh cả đời vì họ, đã mong mỏi họ ở bên mình khi về già. Vậy mà, họ lại muốn đẩy bà vào trung tâm dưỡng lão.

Vài ngày sau, bốn người con đưa bà Tư đến một trung tâm dưỡng lão sang trọng. Nơi đó có cơ sở vật chất hiện đại, có đội ngũ y bác sĩ, điều dưỡng viên chuyên nghiệp. Họ nghĩ rằng, bà sẽ được chăm sóc tốt nhất ở đó.

Bà Tư vẫn giữ vẻ mặt vô hồn. Bà không nói gì. Bà không phản kháng. Bà chỉ lặng lẽ nhìn các con, ánh mắt bà chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm.

Sau khi bà Tư ổn định ở trung tâm dưỡng lão, ba người con – anh Lâm, chị Hạnh, anh ba Quang – đều quay trở lại với cuộc sống bận rộn của mình. Họ chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, hoặc ghé thăm bà vài phút rồi lại vội vã ra về.

Chỉ có một người con không chấp nhận điều đó. Đó là cậu út Kiệt.

Kiệt là người con trai thứ hai của bà Tư, nhưng lại là người duy nhất thường bị gọi là “ăn bám”. Kiệt là một họa sĩ tự do, cuộc sống của cậu không ổn định, thu nhập không cao. Anh Lâm, chị Hạnh, anh ba Quang thường xuyên chê bai Kiệt, nói cậu không có chí tiến thủ, không biết lo cho tương lai. Họ nói cậu là gánh nặng của gia đình.


Nhưng Kiệt lại là người có tấm lòng chân thành nhất. Cậu yêu mẹ, một tình yêu vô điều kiện.

Khi bà Tư được đưa vào trung tâm dưỡng lão, Kiệt cảm thấy lòng mình quặn thắt. Cậu không thể chấp nhận việc mẹ mình phải sống một mình trong một nơi xa lạ như vậy.

Một ngày nọ, Kiệt đến gặp bà Tư. Cậu ngồi bên giường, nắm chặt tay bà.

“Mẹ ơi,” Kiệt nói, giọng cậu nghẹn ngào. “Con không muốn mẹ ở đây. Con muốn đưa mẹ về nhà.”

Bà Tư nhìn Kiệt, ánh mắt bà thoáng chút gì đó lay động.

Kiệt nói chuyện với các anh chị. “Con muốn đưa mẹ về nhà. Con sẽ chăm sóc mẹ.”

Anh Lâm, chị Hạnh, anh ba Quang đều phản đối.

“Mày có lo nổi cho mình đâu mà đòi lo cho mẹ?” Anh Lâm nói, giọng anh đầy sự giễu cợt. “Ở nhà chỉ biết ăn bám, giờ còn muốn gánh thêm mẹ nữa à?”

“Đúng đó,” chị Hạnh tiếp lời. “Mày nghĩ mày có thể chăm sóc mẹ tốt bằng ở trung tâm dưỡng lão sao? Mày đừng có làm càn.”

Kiệt không tranh cãi. Cậu biết, họ không hiểu. Cậu chỉ muốn mẹ được ở bên mình.

Cuối cùng, sau nhiều ngày đấu tranh, Kiệt cũng thuyết phục được các anh chị. Cậu dọn về căn nhà cũ của bà Tư. Căn nhà rộng lớn, giờ đây chỉ còn lại hai người.

Hàng ngày, Kiệt chăm sóc bà Tư tận tình. Cậu nấu những món ăn bà thích, dù bà không còn nhận ra hương vị. Cậu đưa bà đi dạo trong vườn, kể cho bà nghe những câu chuyện về cuộc sống của cậu, về những bức tranh cậu đang vẽ. Cậu trò chuyện với bà như bà vẫn còn minh mẫn, vẫn còn hiểu tất cả.

“Mẹ ơi, hôm nay con vẽ một bức tranh rất đẹp,” Kiệt nói, giọng cậu đầy sự vui vẻ. “Con vẽ cánh đồng lúa chín vàng ở quê mình đó mẹ. Mẹ có nhớ không?”

Bà Tư chỉ nhìn Kiệt, đôi mắt bà trống rỗng. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, bà đang cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ cậu con trai “ăn bám” của mình.

Kiệt không bao giờ than vãn. Cậu chấp nhận mọi khó khăn, mọi vất vả. Cậu tin rằng, chỉ cần mẹ được ở bên mình, được sống trong chính căn nhà của mình, thì đó là điều quan trọng nhất.

Ba tháng trôi qua. Một buổi sáng, khi Kiệt đang nấu bữa sáng, bà Tư gọi cậu.

“Kiệt ơi,” giọng bà Tư vang lên, trong trẻo và rõ ràng. “Mẹ muốn ăn trứng ốp la.”

Kiệt giật mình. Cậu quay lại nhìn bà. Bà Tư đang ngồi trên giường, đôi mắt bà sáng quắc, nhìn cậu với một nụ cười hiền từ.

“Mẹ… mẹ nói gì vậy?” Kiệt lắp bắp, không thể tin vào tai mình.

Bà Tư mỉm cười. “Mẹ nói mẹ muốn ăn trứng ốp la. Con có làm được không?”

Kiệt chạy đến bên bà, nắm chặt tay bà. “Mẹ… mẹ tỉnh lại rồi sao? Mẹ… mẹ nhớ con rồi sao?”

Bà Tư khẽ gật đầu. “Mẹ chưa từng quên gì cả, con trai à.”

Kiệt sững sờ. “Mẹ… mẹ nói sao?”

Bà Tư nhìn Kiệt, ánh mắt bà đầy sự xúc động. “Mẹ chỉ giả vờ thôi, con trai à. Mẹ chỉ muốn xem ai còn nhớ mẹ là ai.”

Nước mắt Kiệt trào ra. Cậu ôm chầm lấy bà. “Mẹ… mẹ ơi…”

Bà Tư vỗ nhẹ lưng Kiệt. “Mẹ xin lỗi vì đã khiến con phải lo lắng. Nhưng mẹ phải làm vậy.”

Sau đó, bà Tư kể cho Kiệt nghe mọi chuyện. Về những lời nói của các anh chị, về việc họ muốn đưa bà vào trung tâm dưỡng lão. Về nỗi đau khi bà cảm thấy bị bỏ rơi.

“Mẹ đã rất buồn, rất thất vọng, con trai à,” bà nói, giọng bà nghẹn ngào. “Mẹ đã nghĩ, cả đời mẹ hy sinh vì các con, vậy mà khi mẹ già yếu, họ lại muốn bỏ rơi mẹ.”

“Nhưng con… con thì khác,” bà nói, bà nắm chặt tay Kiệt. “Con đã không bỏ rơi mẹ. Con đã chăm sóc mẹ, đã ở bên mẹ khi mẹ cô đơn nhất. Con đã cho mẹ thấy tình yêu thương chân thành là như thế nào.”

Kiệt ôm chặt lấy bà. Cậu không nói gì cả, chỉ để nước mắt mình rơi.

Vài ngày sau, bà Tư gọi điện cho ba người con còn lại. Họ vội vàng chạy về nhà, lòng đầy lo lắng. Họ thấy bà Tư đang ngồi ở phòng khách, khuôn mặt bà hồng hào, ánh mắt bà minh mẫn hơn bao giờ hết.

Anh Lâm, chị Hạnh, anh ba Quang đều ngạc nhiên. “Mẹ… mẹ khỏi bệnh rồi sao?”

Bà Tư nhìn họ, ánh mắt bà bình thản. “Mẹ chưa từng bị bệnh, các con à.”

Bà kể cho họ nghe mọi chuyện, về việc bà đã giả vờ mất trí để thử lòng các con. Bà kể về những lời nói của họ, về việc họ muốn đưa bà vào trung tâm dưỡng lão.

Ba người con cúi gằm mặt, không nói nên lời. Họ cảm thấy xấu hổ, hối hận.

“Mẹ không trách các con,” bà Tư nói, giọng bà vẫn bình thản. “Mẹ chỉ muốn các con hiểu một điều.”

Bà nhìn Kiệt, rồi nhìn sang ba người con còn lại. “Hạnh phúc không nằm ở căn nhà to mẹ từng ở, mà là ở đứa con biết quay lại tìm mẹ giữa lúc mẹ cô đơn nhất.”

Anh Lâm, chị Hạnh, anh ba Quang đều bật khóc. Họ quỳ xuống, xin lỗi bà.

“Mẹ ơi, con xin lỗi,” anh Lâm nói, giọng anh nghẹn ngào. “Con đã sai rồi. Con đã quá vô tâm.”

“Con cũng xin lỗi mẹ,” chị Hạnh nói. “Con đã không nhận ra giá trị của mẹ.”

Bà Tư khẽ gật đầu. Bà không nói gì thêm.

Sau đó, bà Tư làm một việc khiến cả bốn người con đều bất ngờ. Bà làm di chúc. Toàn bộ căn nhà, sổ tiết kiệm, và tất cả tài sản của bà, bà để lại cho Kiệt.

Anh Lâm, chị Hạnh, anh ba Quang đều bàng hoàng. Nhưng họ không dám phản đối. Họ hiểu, đó là quyết định của bà, và họ không có quyền đòi hỏi gì cả.

Trong di chúc, bà Tư để lại một lá thư cho Kiệt.

"Con trai yêu của mẹ,

Mẹ biết, con sẽ đọc lá thư này khi mẹ không còn nữa. Mẹ muốn con biết, con là niềm tự hào của mẹ. Con là người con duy nhất đã không bỏ rơi mẹ, đã không vì tiền bạc mà quên đi tình mẫu tử.

Căn nhà này, số tiền này, là của con. Con hãy dùng nó để sống một cuộc đời hạnh phúc, một cuộc đời có ý nghĩa.

Và con hãy nhớ lời mẹ dặn: Đừng sống để vừa lòng ai, chỉ cần sống thật với tim con.

Con không cần phải chứng minh điều gì cho ai cả. Con chỉ cần sống đúng với bản thân, sống bằng tấm lòng chân thành của mình. Hạnh phúc sẽ đến với con, con trai à.

Mẹ yêu con, và mẹ luôn tự hào về con.

Mẹ của con."

Minh đọc lá thư của mẹ, nước mắt cậu tuôn rơi. Cậu ôm chặt lá thư vào lòng. Cậu hiểu, mẹ muốn cậu sống một cuộc đời tự do, không bị ràng buộc bởi những định kiến của xã hội, không bị ảnh hưởng bởi những lời chê bai của người khác.

Kiệt vẫn sống trong căn nhà cũ của bà Tư. Cậu không bán nó đi. Cậu giữ lại tất cả những kỷ niệm của mẹ và cha. Cậu vẫn tiếp tục vẽ tranh, và vẫn sống một cuộc đời giản dị, tự do.

Anh Lâm, chị Hạnh, anh ba Quang, sau bài học đó, đã thay đổi rất nhiều. Họ thường xuyên ghé thăm Kiệt, hỏi han, quan tâm. Họ nhận ra rằng, tiền bạc không thể mua được tình cảm, không thể mua được sự bình yên trong tâm hồn.

Kiệt không trách móc các anh chị. Cậu chỉ mỉm cười. Cậu biết, họ đã nhận ra lỗi lầm của mình.

Mỗi khi nhìn lên bàn thờ mẹ, Kiệt lại nhớ đến lời dặn của bà: “Đừng sống để vừa lòng ai, chỉ cần sống thật với tim con.”

Cậu sống đúng như những gì mẹ cậu dặn dò. Cậu không quan tâm đến những lời chê bai của người khác. Cậu không chạy theo tiền bạc hay danh vọng. Cậu sống bằng đam mê của mình, sống bằng tấm lòng chân thành của mình.

Và Kiệt biết, mẹ cậu đã ra đi thanh thản. Bởi vì cuối cùng, bà đã tìm thấy hạnh phúc đích thực của mình, không phải trong căn nhà to lớn, mà trong trái tim của đứa con đã không bỏ rơi bà, đã không vì những điều phù phiếm mà quên đi tình mẫu tử.

Cậu đã chứng minh cho mọi người thấy rằng, giá trị của một con người không nằm ở tiền bạc, không nằm ở địa vị, mà nằm ở phẩm giá, ở lòng chân thành, và ở tình yêu thương vô điều kiện.

Và đó chính là bài học quý giá nhất mà bà Tư đã để lại cho các con mình.

Nhận xét