Bình minh le lói qua khung cửa sổ bếp, những tia nắng yếu ớt không đủ sưởi ấm không khí lạnh lẽo trong căn nhà. Lan đang cặm cụi chuẩn bị bữa sáng, tiếng dao thớt lách cách khô khan. Cô nghe thấy tiếng bước chân lẹp xẹp của mẹ chồng từ phía cầu thang, lòng cô lại chùng xuống. Ba năm chung sống, ba năm đầy những mâu thuẫn ngầm, những lời soi mói, chỉ trích, và cả những sự im lặng đầy nặng nề.
Lan là một cô gái hiền lành, cam chịu. Cô tin vào tình yêu và sự nhẫn nhịn. Khi kết hôn với Hải, cô đã mơ về một gia đình nhỏ ấm áp, một cuộc sống bình yên. Hải là một người đàn ông tốt, hiền lành, nhưng có phần hơi nhu nhược trước mẹ.
Mẹ chồng Lan, bà Mai, là một người phụ nữ sắc sảo, tính toán. Bà có hai người con: Hải và con gái út là Thảo. Thảo là cục cưng của bà Mai, được bà cưng chiều từ nhỏ. Mọi sự quan tâm, tình cảm, và cả vật chất, bà đều dành hết cho Thảo.
Ngay từ những ngày đầu về làm dâu, Lan đã cảm nhận được sự khác biệt trong cách đối xử của mẹ chồng. Bà Mai soi mói từng chút một. Từ cách Lan nấu ăn, cách Lan dọn dẹp nhà cửa, đến cách Lan ăn mặc, đi đứng.
“Con gái gì mà nấu ăn dở tệ,” bà Mai nói, giọng bà the thé. “Hải cưới con về là để hầu hạ nó hay sao?”
“Mặc cái gì mà luộm thuộm thế kia? Ở nhà chồng mà cứ như ở nhà quê.”
Ly nhẫn nhịn. Cô không cãi lời. Cô nghĩ rằng, mẹ chồng khó tính thì mình càng phải cố gắng. Cứ nhẫn nhịn rồi mọi chuyện sẽ qua. Hải thì chỉ im lặng, không bênh vực cô, cũng không phản bác mẹ. Anh nói: “Mẹ già rồi, em cứ nhịn đi cho yên cửa yên nhà.”
Không chỉ những lời chỉ trích, bà Mai còn thường xuyên thiên vị Thảo một cách lộ liễu. Thảo không phải làm bất cứ việc nhà nào. Mọi việc đều do Lan gánh vác. Thậm chí, khi Thảo cần tiền, bà Mai cũng không ngần ngại mượn tiền Lan.
“Lan này,” bà Mai nói, giọng bà ngọt xớt. “Con cho mẹ mượn ít tiền mua cái túi cho con Thảo đi tiệc nhé. Con bé nó thích lắm mà mẹ chưa có tiền.”
Lan không từ chối. Cô biết, Thảo là con gái cưng của bà Mai, và cô cũng không muốn làm mất lòng mẹ chồng. Cô đưa tiền cho bà Mai, nhưng bà chưa bao giờ nói một lời cảm ơn. Thậm chí, có lần Thảo mua một chiếc váy đắt tiền, bà Mai còn nói: “Chiếc váy này là của mẹ mua đó con. Con bé nó thích quá.” Lan nghe mà lòng chua chát, nhưng cô vẫn im lặng.
Cô luôn tự nhủ, mình là dâu, phận làm dâu thì phải biết nhẫn nhịn. Cô chưa từng than phiền với ai, kể cả với chồng. Cô tin rằng, sự hy sinh của mình sẽ được đền đáp.
Ba năm sống chung, ba năm tích góp những uất ức. Lan cảm thấy mình như một cái bóng trong chính căn nhà của mình. Cô không có tiếng nói, không có quyền quyết định. Mọi thứ đều phải theo ý mẹ chồng.
Hải thì vẫn như vậy. Anh đi làm về, ăn cơm, rồi lại dán mắt vào điện thoại. Anh ít khi trò chuyện với Lan, và hầu như không bao giờ quan tâm đến những gì cô đang phải chịu đựng. Lan đôi khi cảm thấy mình như một người giúp việc không công trong căn nhà này.
Rồi một ngày, tin tức động trời ập đến. Thảo mang thai. Và điều đáng nói hơn, cô bé sắp phải cưới chạy bầu.
Gia đình bà Mai náo loạn. Bà Mai thì buồn bã, lo lắng. Bà không ngờ con gái cưng của mình lại gặp phải chuyện này.
Sau vài ngày im lặng, bà Mai đột nhiên thay đổi thái độ với Lan. Bà trở nên ngọt ngào bất thường.
“Lan à,” bà Mai nói, giọng bà dịu dàng đến lạ. “Con ngồi xuống đây nói chuyện với mẹ một lát.”
Lan ngạc nhiên. Cô ngồi xuống, lòng cô dấy lên một dự cảm không lành.
“Con biết đó,” bà Mai tiếp tục, giọng bà đầy sự tiếc nuối. “Con bé Thảo nhà mình nó… nó dại dột quá. Giờ thì phải cưới chạy bầu. Mẹ lo cho nó lắm.”
Ly im lặng lắng nghe.
“Mà con bé nhà mình, nó lấy chồng mà không có xe hơi thì người ta lại coi thường,” bà Mai nói, ánh mắt bà nhìn Lan đầy vẻ van lơn. “Lan à, con có tiền không? Con cho mẹ mượn một trăm triệu mua cái xe cho con bé Thảo đi. Cho nó đỡ bị coi thường.”
Lan chết lặng. Một trăm triệu. Đó là cả một số tiền lớn đối với cô. Đó là tiền cô đã dành dụm, chắt chiu từ bao lâu nay, với hy vọng mua được một mảnh đất nhỏ ở quê. Và quan trọng hơn, lời nói của bà Mai, nó quá trơ trẽn. Bà chưa từng một lời cảm ơn khi cô giúp Thảo trước đây, giờ lại còn muốn mượn số tiền lớn như vậy, chỉ để “đỡ bị coi thường” cho con gái cưng của bà.
Cô cảm thấy một sự uất nghẹn dâng trào. Ba năm nhẫn nhịn, ba năm cam chịu, giờ đây mọi thứ như muốn vỡ tung. Cô muốn nói, muốn hét lên, muốn vạch trần tất cả những bất công mà cô đã phải chịu đựng.
Nhưng chưa kịp nói gì, một giọng nói bất ngờ vang lên. Giọng nói của Hải.
Hải đã đứng đó từ bao giờ. Anh đã nghe thấy tất cả. Anh bước ra, khuôn mặt anh đầy vẻ tức giận.
“Mẹ!” Hải nói, giọng anh trầm xuống, đầy sự kiên quyết. “Mẹ đang nói gì vậy?”
Bà Mai giật mình. Bà không ngờ Hải lại ở đó.
“Con… con nghe nhầm rồi,” bà Mai lắp bắp.
“Con không nghe nhầm!” Hải đáp, giọng anh đanh thép. “Mẹ muốn mượn tiền của Lan để mua xe cho Thảo sao? Để Thảo đỡ bị coi thường?”
Hải nhìn thẳng vào mắt mẹ, ánh mắt anh đầy sự thất vọng. “Mẹ ơi, mẹ có bao giờ nghĩ đến Lan chưa? Suốt ba năm qua, Lan sống trong căn nhà này, mẹ đã đối xử với cô ấy như thế nào? Mẹ soi mói, chỉ trích đủ điều. Mẹ bắt cô ấy làm tất cả mọi việc nhà. Mẹ thiên vị Thảo một cách lộ liễu. Thậm chí, mẹ còn mượn tiền của Lan giúp Thảo bao nhiêu lần mà chưa từng một lời cảm ơn.”
Ly đứng đó, chết lặng. Cô không thể tin vào tai mình. Hải, chồng cô, người luôn im lặng, luôn né tránh mọi mâu thuẫn, giờ đây lại đang đứng ra bênh vực cô một cách thẳng thắn.
“Con bé nó đã nhẫn nhịn đủ rồi!” Hải tiếp tục, giọng anh đầy sự phẫn nộ. “Mẹ có biết Lan đã chịu đựng những gì không? Cô ấy chưa từng than phiền, chưa từng kêu ca một lời nào. Cô ấy luôn cố gắng làm tròn bổn phận của một người con dâu. Vậy mà mẹ lại đối xử với cô ấy như vậy sao?”
Hải nhìn mẹ, ánh mắt anh rưng rưng. “Mẹ có bao giờ nghĩ đến cảm giác của Lan không? Mẹ có bao giờ nghĩ rằng những lời nói của mẹ đã làm tổn thương cô ấy đến mức nào không? Mẹ có bao giờ nghĩ rằng, chính mẹ đã đẩy cô ấy vào sự cô đơn ngay trong chính căn nhà của mình không?”
Bà Mai tái mặt. Khuôn mặt bà trắng bệch, đôi mắt bà mở to. Bà không ngờ Hải lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Còn nữa,” Hải tiếp tục, giọng anh vẫn kiên quyết. “Mẹ nói Thảo cưới chạy bầu là bị coi thường. Vậy mẹ có nghĩ rằng, chính mẹ đang coi thường Lan không? Mẹ coi thường sự hy sinh của cô ấy, coi thường tình cảm của cô ấy.”
“Mẹ ơi,” Hải nói, giọng anh dịu lại, nhưng vẫn đầy sự kiên định. “Con yêu Lan. Con muốn vợ con được hạnh phúc. Con không muốn cô ấy phải chịu đựng thêm bất kỳ điều gì nữa.”
Hải quay sang nhìn Lan. Ánh mắt anh đầy sự hối lỗi, xen lẫn tình yêu thương. Anh nắm chặt tay cô. “Em ơi, anh xin lỗi. Anh đã sai rồi. Anh đã quá nhu nhược. Anh đã không bảo vệ được em.”
Ly nhìn Hải, nước mắt cô bắt đầu trào ra. Cô không còn cảm thấy uất nghẹn nữa. Thay vào đó, là một cảm giác vỡ òa. Cuối cùng, sau ba năm, chồng cô đã đứng về phía cô.
Bà Mai đứng đó, khuôn mặt bà trắng bệch, không nói nên lời. Bà nhìn Hải, rồi nhìn Lan, ánh mắt bà đầy sự bối rối, hổ thẹn.
Sáng hôm sau, khi Lan thức dậy, cô không thấy bà Mai trong nhà. Chiếc giường của bà trống không. Valy của bà cũng không còn. Bà đã âm thầm rời khỏi nhà.
Lan không ngạc nhiên. Cô biết, sau những lời nói của Hải, bà Mai sẽ không thể ở lại được nữa.
Hải đến bên Lan, ôm cô vào lòng. “Mẹ đi rồi, em à.”
Ly gật đầu. Cô không cảm thấy buồn. Thậm chí, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Căn nhà bỗng trở nên rộng rãi hơn, không khí cũng trong lành hơn.
Hải nhìn Ly, ánh mắt anh đầy sự hối lỗi. “Anh xin lỗi em nhiều lắm, Ly. Anh đã để em phải chịu đựng quá nhiều.”
Ly mỉm cười, nước mắt cô vẫn chảy. “Không sao đâu anh. Em không trách anh đâu.”
Cô không đưa 100 triệu cho Thảo. Cô giữ lại số tiền đó, không phải vì muốn trả thù, mà vì cô đã học được một bài học quý giá.
Cuộc sống của Lan và Hải thay đổi hoàn toàn. Hải trở nên chín chắn hơn, trưởng thành hơn. Anh không còn nhu nhược trước mẹ nữa. Anh luôn ở bên cạnh Lan, chia sẻ mọi việc với cô.
Hai vợ chồng cùng nhau trang trí lại căn nhà. Lan tự do bày biện, tự do nấu những món ăn mình thích. Cô không còn phải nghe những lời chì chiết, soi mói nữa. Cô được sống là chính mình.
Thảo sau đó cũng kết hôn. Bà Mai không còn sống cùng Thảo nữa. Bà đi đi lại lại giữa nhà anh cả Long và chị hai của Hải, nhưng không ở cố định ở đâu cả. Bà sống trong sự cô đơn, và có lẽ, trong cả sự hối hận.
Lan không còn giữ mối hận nào với mẹ chồng. Cô chỉ cảm thấy bình thản. Cô biết, bà Mai đã phải trả giá cho những gì mình đã làm.
Một buổi chiều, khi Ly và Hải đang ngồi uống trà trong vườn, Ly nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự biết ơn.
“Anh biết không,” Ly nói. “Hôm đó, khi anh đứng ra bênh vực em, em đã rơi nước mắt. Không phải vì em yếu đuối, mà vì em cảm thấy cuối cùng, anh đã đứng về phía em.”
Hải nắm lấy tay cô. “Anh xin lỗi vì đã để em phải chờ đợi quá lâu.”
“Không sao đâu anh,” Ly nói, cô mỉm cười. “Quan trọng là giờ đây, chúng ta đã có nhau. Và chúng ta đã học được một bài học quý giá.”
“Bài học gì hả em?”
Ly nhìn xa xăm, ánh mắt cô đượm buồn. “Em từng nghĩ, em phải nhẫn nhịn, phải hy sinh tất cả để giữ gìn gia đình. Em từng nghĩ, chỉ cần tình yêu là đủ.”
Hải im lặng lắng nghe.
“Nhưng giờ thì em biết,” Ly tiếp tục, giọng cô mạnh mẽ hơn. “Tình yêu cần đi kèm với sự tôn trọng, sự thấu hiểu. Và quan trọng nhất, phụ nữ cần chọn người đủ hiểu giá trị mình.”
Hải ôm chặt lấy Ly vào lòng. “Anh hiểu rồi. Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu tổn thương nữa.”
Ly cảm thấy lòng mình tràn ngập sự ấm áp. Cô biết, dù đã mất đi ba năm tuổi trẻ trong sự nhẫn nhịn, nhưng cô đã nhận lại được một điều quý giá hơn rất nhiều: sự thấu hiểu từ chồng, và giá trị đích thực của bản thân.
Cô không còn hận thù hay oán trách. Cô chỉ cảm thấy bình yên. Cô biết, cô đã vượt qua được tất cả. Và cô đã tìm thấy hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình, không phải bằng cách cam chịu, mà bằng cách đứng lên, bằng cách được chồng bảo vệ và hiểu thấu.
Căn nhà này, với Lan, giờ đây đã thực sự trở thành tổ ấm. Không còn những lời soi mói, không còn những mâu thuẫn. Chỉ có tiếng cười, tình yêu thương, và sự bình yên.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét