Mặt trời miền Trung tháng Sáu chói chang, nắng rát bỏng cả con đường đất dẫn vào làng. Tôi, An, ngồi trên chiếc võng tre dưới bóng cây xoài cổ thụ, nhìn về phía ngôi nhà cũ kỹ của ông bà. Ngôi nhà ấy, cùng với mảnh đất rộng lớn bao quanh, là kỷ vật thiêng liêng mà ông bà đã để lại. Giờ đây, tất cả đều thuộc về anh hai tôi, Việt.
Mảnh Đất Tổ Tiên Và Sự Chiếm Đoạt Của Người Anh
Gia đình tôi có hai anh em. Anh hai là Việt, tôi là An. Ba mẹ tôi mất sớm, chúng tôi lớn lên nhờ sự cưu mang của ông bà nội. Ông bà là những người nông dân chất phác, cả đời lam lũ để tạo dựng nên cơ nghiệp này. Trước khi mất, ông bà dặn dò anh em tôi phải biết yêu thương, đùm bọc lẫn nhau.
Khi ông bà qua đời, theo lẽ thường, đất đai sẽ được chia đều cho hai anh em. Thế nhưng, Việt lại nghĩ khác. Anh ấy cho rằng mình là con trai duy nhất, là người nối dõi tông đường, nên có quyền thừa hưởng toàn bộ tài sản.
"Mày là con gái, đằng nào sau này cũng lấy chồng, theo chồng. Đất đai để làm gì?" Việt nói với tôi, giọng anh ấy đầy vẻ tự mãn, như thể đó là điều hiển nhiên. "Tất cả đất đai, nhà cửa này là của tao."
Tôi chết lặng. Tôi không ngờ anh hai lại có thể nói ra những lời đó. Tôi đã nghĩ rằng, anh em tôi sẽ cùng nhau gánh vác, cùng nhau xây dựng cuộc sống. Nhưng anh ấy lại chỉ nghĩ đến quyền lợi của bản thân.
Tôi không tranh cãi, không làm rùm beng chuyện lên. Tôi chỉ lẳng lặng đồng ý. Một phần vì tôi không muốn làm lớn chuyện, không muốn để làng xóm dị nghị. Một phần khác, tôi nghĩ rằng, tiền bạc, đất đai không phải là tất cả. Tình nghĩa anh em mới là điều quan trọng nhất.
"Anh muốn thì anh cứ lấy đi. Em không cần." Tôi nói, giọng tôi rất khẽ, như sợ làm tổn thương anh ấy.
Việt không nói gì. Anh ấy chỉ cười nhạt, như thể tôi là một kẻ ngốc.
Từ đó, Việt nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của mảnh đất và ngôi nhà mà ông bà để lại. Anh ấy bắt đầu sửa sang nhà cửa, xây thêm chuồng trại, mua sắm đồ đạc. Anh ấy sống một cuộc sống thoải mái, sung túc. Còn tôi, tôi vẫn đi làm công nhân ở một nhà máy gần đó, sống trong căn phòng trọ nhỏ, chật hẹp.
Mặc dù trong lòng có chút chạnh lòng, nhưng tôi vẫn không hờn trách anh hai. Tôi tin rằng, mỗi người có một số phận riêng, và tôi sẽ tự mình tạo dựng cuộc sống cho mình. Tôi không muốn sống dựa dẫm vào ai.
Mảnh Đất Mới Và Lời Mỉa Mai Cay Đắng
Thời gian trôi đi. Tôi gặp Hùng, người đàn ông của đời mình. Hùng là một người hiền lành, chất phác, yêu thương tôi thật lòng. Anh ấy cũng xuất thân từ gia đình nông dân, nên rất hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của tôi.
Chúng tôi kết hôn sau một năm tìm hiểu. Đám cưới giản dị, ấm cúng, có sự góp mặt của hai bên gia đình và bà con lối xóm. Việt cũng đến dự, nhưng anh ấy không nói nhiều, chỉ chúc phúc cho tôi một cách hời hợt.
Sau khi cưới, hai vợ chồng tôi cùng nhau làm ăn. Hùng làm thợ xây, tôi vẫn đi làm công nhân. Chúng tôi tằn tiện từng đồng, không dám tiêu xài hoang phí. Chúng tôi mơ về một ngôi nhà của riêng mình, một tổ ấm mà chúng tôi có thể tự tay xây dựng.
Gần ba năm sau ngày cưới, nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ và sự giúp đỡ của ba mẹ Hùng, chúng tôi đã tích góp được một khoản tiền kha khá. Chúng tôi tìm được một miếng đất nhỏ trong xóm để xây nhà. Miếng đất không lớn, nhưng nó nằm ở vị trí đẹp, và đặc biệt, nó là của riêng chúng tôi, do chính bàn tay chúng tôi làm ra.
Ngày chúng tôi khởi công xây nhà, ai cũng vui mừng. Ba mẹ Hùng, bà con lối xóm đều đến chung vui, phụ giúp chúng tôi. Tiếng cười nói rộn ràng khắp xóm. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Đúng lúc đó, Việt xuất hiện. Anh ấy đi cùng vợ, và cả hai đều nhìn ngôi nhà đang xây dở của chúng tôi với ánh mắt dò xét, thậm chí có chút khinh thường.
"Thấy chưa, nói không nghe. Có tiền không mà xây nhà? Xây nhà coi chừng đổ nợ, đi vay lại khổ." Việt nói, giọng anh ấy mỉa mai, cố tình nói to cho mọi người cùng nghe thấy.
Những lời nói của anh ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Tôi đứng đó, tim tôi như thắt lại. Tôi không ngờ anh hai lại có thể nói ra những lời đó, ngay trước mặt bao nhiêu người. Anh ấy đang cố tình sỉ nhục tôi, cố tình dìm tôi xuống.
Hùng, chồng tôi, cũng nghe thấy. Anh ấy quay sang nhìn Việt, ánh mắt anh ấy sắc lạnh. Tôi biết, Hùng đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Lời Đáp Trả Êm Dịu Nhưng Đầy Sức Mạnh
Tôi nhìn Việt, nhìn khuôn mặt anh ấy đầy vẻ tự mãn. Tôi không muốn làm ầm ĩ lên. Tôi không muốn phá hỏng ngày vui của mình. Nhưng tôi cũng không thể im lặng được nữa. Tôi cần phải nói ra những gì tôi đang nghĩ.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể. Tôi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
"Có tiền hay không của là tiền tụi em làm ăn cực khổ chứ không có mưu mô giành đất hay xin của ai." Tôi nói, giọng tôi nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim Việt.
Việt nghe vậy, khuôn mặt anh ấy tái mặt. Anh ấy sững sờ. Anh ấy không ngờ tôi lại có thể nói ra những lời đó. Anh ấy biết, tôi đang ám chỉ chuyện anh ấy đã giành hết đất đai của ông bà.
Hùng đứng bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự tự hào.
Việt không nói được lời nào. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự tức giận, sự bối rối. Anh ấy cố gắng tìm lời để phản bác, nhưng không thể. Cuối cùng, anh ấy tức tối bỏ về, cùng với vợ.
Bà con lối xóm đều chứng kiến toàn bộ sự việc. Ai cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có người lắc đầu ngao ngán, có người lại nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tôi không quan tâm đến những lời bàn tán. Tôi chỉ quan tâm đến Hùng, đến ngôi nhà mà chúng tôi đang cùng nhau xây dựng.
Mái Ấm Bình Yên Và Bài Học Về Giá Trị Thực
Sau sự việc đó, Việt không còn qua lại với chúng tôi nữa. Anh ấy vẫn sống trong ngôi nhà lớn của ông bà, nhưng anh ấy dường như sống cô độc hơn. Tôi nghe nói, anh ấy thường xuyên cãi vã với vợ, và công việc làm ăn của anh ấy cũng không mấy thuận lợi.
Tôi không vui mừng khi thấy anh ấy gặp khó khăn. Tôi chỉ cảm thấy một chút chạnh lòng. Tôi vẫn là em gái của anh ấy, và tôi vẫn mong anh ấy được hạnh phúc.
Ngôi nhà của chúng tôi dần hoàn thiện. Nó không quá lớn, nhưng nó là tổ ấm của riêng tôi và Hùng. Chúng tôi tự tay trang trí từng góc nhỏ, trồng cây xanh quanh nhà. Mỗi viên gạch, mỗi mảng tường đều thấm đẫm mồ hôi và tình yêu của chúng tôi.
Chúng tôi sống một cuộc sống giản dị, bình yên. Hàng ngày, Hùng đi làm, tôi đi làm. Buổi tối, chúng tôi cùng nhau nấu cơm, trò chuyện. Những lúc rảnh rỗi, chúng tôi lại chăm sóc vườn cây, đọc sách. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở những thứ xa hoa, phù phiếm. Hạnh phúc là sự bình yên trong tâm hồn, là tình yêu thương của gia đình, là những giá trị đích thực của cuộc sống.
Tôi đã từng mất đi mảnh đất của ông bà, nhưng tôi lại có được một ngôi nhà của riêng mình, một ngôi nhà được xây dựng bằng tình yêu thương và sự cố gắng. Tôi đã từng bị anh trai xem thường, nhưng tôi lại có được một người chồng luôn yêu thương, trân trọng tôi.
Tôi đã học được một bài học quý giá: giá trị của một con người không nằm ở tài sản, không nằm ở địa vị. Giá trị của một con người nằm ở phẩm chất, ở sự tử tế, ở cách họ đối xử với những người xung quanh.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.
Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự phản bội. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét