Bức tường gạch cũ kỹ, phủ đầy rêu phong, dường như cũng đang thở dài trong cái nắng gay gắt của trưa hè. Nó là ranh giới vô hình, chia cắt mảnh đất ông bà để lại thành hai phần không bằng phẳng. Một bên, phần lớn hơn, rộng rãi hơn, là của Tuấn – người anh cả. Bên còn lại, một góc nhỏ hẹp, lọt thỏm giữa những khu vườn khác, là của Liên – cô em gái.
Tuấn và Liên là hai anh em ruột, sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông thôn nghèo khó nhưng ấm áp. Bố mẹ họ là những người nông dân chất phác, cả đời tần tảo làm lụng để nuôi con ăn học. Ông bà nội, ngoại cũng chỉ để lại cho họ mảnh đất này, là tài sản quý giá nhất của cả dòng họ.
Tuấn, với tư cách là con trai trưởng, luôn được bố mẹ ưu ái hơn Liên. Từ nhỏ, anh đã được phép tự do hơn, được ưu tiên hơn trong mọi việc. Anh lớn lên với suy nghĩ rằng mình là “cột trụ” của gia đình, là người sẽ gánh vác mọi trọng trách. Khi ông bà qua đời, để lại mảnh đất hương hỏa, Tuấn, không chút đắn đo, tuyên bố mình sẽ là người thừa kế toàn bộ.
“Con là con trai, là đích tôn, con phải giữ đất thờ cúng tổ tiên,” Tuấn nói, giọng anh đầy vẻ đương nhiên. “Liên là con gái, sau này đi lấy chồng, thì cần gì đất đai.”
Liên đứng đó, đôi mắt cô rượm buồn. Cô không cãi lời. Cô biết tính anh trai mình, biết anh gia trưởng và cố chấp. Cô không muốn làm rùm beng mọi chuyện, không muốn để làng xóm dị nghị, không muốn làm buồn lòng bố mẹ đã khuất. Cô chỉ lẳng lặng đồng ý, chấp nhận nhường lại toàn bộ phần đất đai cho anh.
“Dạ, vậy thì anh cứ giữ lấy hết đi,” Liên khẽ nói, giọng cô nhỏ nhẹ, không một chút oán giận. “Em không cần đâu.”
Tuấn nhìn em gái, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng trở lại vẻ tự mãn. Anh nghĩ rằng Liên yếu đuối, dễ bị bắt nạt. Anh không biết rằng, ẩn sâu trong sự im lặng của Liên là một sức mạnh tiềm tàng, một sự kiên cường không dễ gì lay chuyển.
Sau khi có được toàn bộ đất đai, Tuấn bắt đầu xây dựng nhà cửa, mở rộng sản xuất. Anh tự hào về những gì mình có, tự hào về “cơ nghiệp” mà anh đã “dựng lên”. Anh thường xuyên khoe khoang với hàng xóm, bạn bè về sự “tháo vát” của mình, và đôi khi, anh lại bóng gió nói về sự “vô dụng” của em gái.
Liên thì vẫn vậy. Cô vẫn sống giản dị, vẫn chăm chỉ làm việc. Cô không than phiền, không oán trách. Cô chỉ tập trung vào cuộc sống của mình, vào những gì cô có thể tự mình làm được. Cô tin rằng, trời không phụ người có tâm.
Thời gian trôi qua, Liên gặp và yêu Minh. Minh là một chàng trai hiền lành, chân thật, cũng xuất thân từ gia đình nông thôn nghèo khó. Anh yêu Liên bằng một tình yêu chân thành, không vụ lợi. Anh không quan tâm đến chuyện đất đai, tài sản. Anh chỉ quan tâm đến tấm lòng của Liên, đến sự chăm chỉ, hiền lành của cô.
Sau một thời gian tìm hiểu, Liên và Minh kết hôn. Đám cưới diễn ra đơn giản, ấm cúng, có sự góp mặt của hai bên gia đình và những người bạn thân thiết. Tuấn cũng đến dự, nhưng ánh mắt anh vẫn ánh lên sự khinh thường khi nhìn em gái và em rể.
“Con gái mà không có của hồi môn gì cả,” Tuấn nói thầm với vợ, giọng anh đầy vẻ mỉa mai. “Chắc thằng đó cũng ham của mà cưới con bé này.”
Liên nghe thấy, nhưng cô vẫn mỉm cười. Cô không quan tâm đến những lời nói đó. Cô biết, cô và Minh sẽ tự mình xây dựng cuộc sống của mình.
Sau khi kết hôn, Liên và Minh cùng nhau làm ăn. Họ không có đất đai để trồng trọt, chăn nuôi như Tuấn. Họ quyết định lên thành phố làm công nhân, rồi sau đó, họ cùng nhau mở một tiệm nhỏ bán đồ ăn vặt. Từ sáng sớm tinh mơ đến tối mịt, họ cặm cụi làm việc, không một phút ngơi nghỉ. Họ tằn tiện từng đồng, không dám chi tiêu hoang phí.
Những ngày đầu, mọi thứ vô cùng khó khăn. Tiệm ăn vặt của họ không có nhiều khách, thu nhập bấp bênh. Có những lúc, họ phải nhịn ăn, nhịn mặc để dành tiền xoay sở. Nhưng họ không bỏ cuộc. Họ động viên nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
“Mình cố gắng lên em,” Minh nói, giọng anh đầy sự lạc quan. “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh tin chúng ta sẽ làm được.”
Liên nhìn Minh, ánh mắt cô tràn ngập sự biết ơn. Anh là chỗ dựa vững chắc cho cô, là người luôn tin tưởng và ủng hộ cô.
Dần dần, tiệm ăn vặt của Liên và Minh bắt đầu có khách. Đồ ăn của họ ngon, sạch sẽ, giá cả phải chăng. Tiếng lành đồn xa, khách hàng ngày càng đông. Thu nhập của họ cũng ổn định hơn.
Sau vài năm làm việc chăm chỉ, tích góp từng đồng, Liên và Minh đã có một khoản tiền kha khá. Họ không mua đất ở thành phố, mà quyết định mua một miếng đất nhỏ trong xóm, ngay gần căn nhà cũ của bố mẹ. Miếng đất không lớn, nhưng đủ để họ xây dựng một ngôi nhà nhỏ, một tổ ấm của riêng mình.
Khi Liên và Minh bắt đầu xây nhà, cả xóm đều xôn xao. Nhiều người ngưỡng mộ sự chăm chỉ, nghị lực của hai vợ chồng. Nhưng cũng có người thì thầm to nhỏ, nói rằng họ đang “làm màu”, “chơi trội”.
Tuấn, khi nghe tin em gái xây nhà, anh ta không khỏi ngạc nhiên. Anh ta không ngờ Liên và Minh lại có thể mua được đất, xây được nhà. Anh ta nghĩ rằng, với đồng lương công nhân còm cõi, làm sao họ có thể làm được điều đó?
Một buổi chiều, khi Liên và Minh đang giám sát thợ xây, Tuấn bước đến. Anh ta đứng đó, khoanh tay, khuôn mặt anh ta đầy vẻ mỉa mai.
“Ôi chao, xây nhà lớn thế này à?” Tuấn nói, giọng anh ta đầy vẻ châm chọc. “Có tiền không mà xây nhà vậy? Cẩn thận kẻo đổ nợ đấy, đi vay lại khổ.”
Liên và Minh nhìn Tuấn, ánh mắt họ bình thản. Họ đã quá quen với những lời nói khó chịu của anh ta rồi.
“Cảm ơn anh đã quan tâm,” Liên nói, giọng cô nhẹ nhàng, không một chút nóng giận. “Có tiền hay không của là tiền tụi em làm ăn cực khổ chứ không có mưu mô giành đất hay xin của ai.”
Câu nói của Liên nhẹ bẫng, nhưng lại như một mũi tên đâm thẳng vào tim Tuấn. Anh ta chết lặng. Khuôn mặt anh ta tái mét. Anh ta không ngờ Liên lại có thể nói ra những lời đó, một cách thẳng thắn và sắc bén đến vậy.
Anh ta nhớ lại cái ngày anh ta ngang nhiên chiếm đoạt toàn bộ đất đai của ông bà. Nhớ lại sự im lặng của Liên, sự cam chịu của cô. Anh ta nghĩ rằng cô yếu đuối, dễ bị lấn lướt. Nhưng giờ đây, cô đã cho anh ta thấy rằng, sự im lặng của cô không phải là sự yếu đuối, mà là một sự khinh bỉ ngầm.
Tuấn cảm thấy lòng mình quặn thắt. Anh ta tức tối. Anh ta không thể chấp nhận được việc em gái mình, người mà anh ta luôn coi thường, lại có thể thành công hơn anh ta. Anh ta không thể chấp nhận được việc mình bị em gái “đáp trả” một cách đau điếng như vậy.
Anh ta quay lưng bỏ về, không nói thêm một lời nào. Khuôn mặt anh ta đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ.
Liên nhìn theo bóng anh trai khuất dần, lòng cô không một chút hả hê. Cô chỉ cảm thấy bình thản. Cô biết, những lời cô nói là sự thật. Và cô cũng biết, anh trai cô đã hiểu điều đó.
Sau ngày hôm đó, Tuấn không còn đến làm phiền Liên và Minh nữa. Anh ta vẫn sống trong căn nhà lớn của mình, vẫn làm ăn. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, anh ta không còn cảm thấy tự mãn như trước. Anh ta bắt đầu suy nghĩ về những gì mình đã làm, về cách mình đã đối xử với em gái.
Liên và Minh tiếp tục xây dựng ngôi nhà của mình. Ngôi nhà nhỏ bé, nhưng lại là nơi chất chứa biết bao tình yêu thương, biết bao kỷ niệm. Đó không chỉ là một ngôi nhà, mà là biểu tượng của sự nỗ lực, của sự kiên cường, và của tình yêu thương chân thành.
Họ dọn về ngôi nhà mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống của họ giản dị, nhưng tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc. Liên không còn phải sống trong sự tủi thân, sự im lặng nữa. Cô được sống là chính mình, được yêu thương và được tôn trọng.
Minh vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho Liên. Anh yêu thương cô vô điều kiện, luôn ủng hộ mọi quyết định của cô. Anh là người đã cùng cô vượt qua mọi khó khăn, cùng cô xây dựng nên tổ ấm này.
Mỗi khi nhìn lại quãng thời gian đã qua, Liên không còn cảm thấy hận thù hay oán trách Tuấn nữa. Cô chỉ cảm thấy bình thản. Cô biết ơn những gì đã xảy ra, bởi vì nó đã dạy cho cô một bài học quý giá. Bài học về sự kiên cường, về sự độc lập, và về giá trị của những gì mình tự tay làm ra.
Cô hiểu rằng, tài sản vật chất không phải là tất cả. Điều quan trọng hơn cả là sự bình yên trong tâm hồn, là tình yêu thương chân thành, và là khả năng tự đứng vững trên đôi chân của mình.
Cô không cần một mảnh đất lớn, không cần một căn nhà xa hoa. Cô chỉ cần một tổ ấm nhỏ, nơi có người chồng yêu thương, và nơi mà cô luôn cảm thấy được trân trọng, được bảo vệ.
Cuộc sống của Liên và Minh cứ thế trôi đi, bình dị và hạnh phúc. Họ vẫn chăm chỉ làm việc, vẫn yêu thương nhau. Họ sống một cuộc đời có ý nghĩa, không mưu mô, không toan tính.
Và có lẽ, điều quý giá nhất mà họ đã có được, không phải là tiền bạc hay đất đai, mà là sự tự do, sự độc lập, và một tình yêu thương chân thành, không vụ lợi.
Căn nhà nhỏ của Liên và Minh đứng đó, vững chãi và ấm áp, như một lời khẳng định cho sức mạnh của sự nỗ lực, của tình yêu, và của lòng tự trọng. Nó là minh chứng cho thấy rằng, có những thứ không thể mua được bằng tiền, và có những giá trị không thể bị đánh đổi.
Liên vẫn thường mỉm cười khi nhìn căn nhà của mình. Nụ cười của một người phụ nữ đã tìm thấy hạnh phúc đích thực, không phải ở những thứ được ban cho, mà ở những gì cô đã tự tay tạo dựng.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét