Suốt cuộc đời, tôi và ông nhà đã dành dụm từng đồng, tảo tần làm lụng để có được căn nhà mặt tiền này. Đó là thành quả của cả một đời lao động vất vả, là tài sản lớn nhất mà chúng tôi để lại cho các con. Chúng tôi có ba người con: thằng cả tên Hùng, đứa thứ hai là con gái tên Lan, và thằng út tên Khoa. Cả ba đứa đều đã trưởng thành, có gia đình riêng và cuộc sống ổn định ở thành phố.
Sau khi ông nhà mất, tôi sống một mình trong căn nhà rộng lớn này. Mấy đứa con thay phiên nhau về thăm, nhưng chỉ được vài ngày rồi lại vội vã trở về với công việc của chúng. Tôi cảm thấy cô đơn lắm. Căn nhà này, từng là tổ ấm, giờ đây lại trở thành một gánh nặng.
Tôi suy nghĩ rất nhiều. Rồi tôi đưa ra một quyết định mà tôi tin rằng nó sẽ mang lại sự bình yên cho tôi, và cũng là cách để tôi thể hiện tình yêu thương của mình dành cho các con: bán căn nhà mặt tiền sau khi chồng mất để chia đều cho ba người con. Tôi chỉ giữ lại một khoản nhỏ làm chi phí sinh hoạt tuổi già, đủ để tôi trang trải qua ngày mà không phải phụ thuộc vào ai.
Khi tôi nói ý định này với các con, chúng đều tỏ ra bất ngờ. Hùng, thằng cả, nói: "Mẹ giữ lại mà tiêu xài. Tụi con có thể tự lo được." Lan, con gái tôi, cũng nói: "Mẹ cứ ở đó đi. Tụi con sẽ về thăm mẹ thường xuyên." Khoa, thằng út, thì im lặng, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Tôi cười hiền: "Mẹ già rồi, ở nhà rộng thế này cũng phí. Với lại, mẹ muốn các con có thêm chút vốn để làm ăn, để lo cho cuộc sống."
Cuối cùng, chúng cũng đồng ý. Căn nhà được bán đi. Số tiền lớn được chia đều cho ba đứa con. Chúng đều vui vẻ nhận tiền, và nói lời cảm ơn tôi.
Tôi đã nghĩ rằng, sau khi chia tài sản, các con sẽ cảm kích tôi, sẽ yêu thương tôi hơn. Tôi đã nghĩ rằng, sẽ có đứa mời tôi về sống chung, để tôi không phải cô đơn một mình.
Nhưng rồi, sự thật lại phũ phàng hơn tôi tưởng. Sau khi chia tiền, không ai trong số chúng mời tôi về sống chung. Hùng nói nhà nó chật chội, không tiện cho tôi. Lan thì nói con dâu nó khó tính, sợ tôi về sẽ không hòa hợp. Khoa thì vẫn im lặng, không nói gì.
Tôi chết lặng. Tôi cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy đau khổ. Lòng tôi trống rỗng.
Cuộc Sống Thầm Lặng Và Tai Nạn Đáng Sợ
Tôi không trách các con. Tôi biết, chúng đều có cuộc sống riêng, có những lo toan riêng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình như một người thừa.
Tôi không nói cho ai biết về sự thất vọng của mình. Tôi âm thầm dọn ra khỏi căn nhà đã gắn bó cả cuộc đời, tìm một căn phòng trọ nhỏ ở gần đó. Căn phòng chỉ vỏn vẹn hai mươi mét vuông, nhưng đủ để tôi sống một mình.
Tôi sống bằng số tiền còn lại, tằn tiện chi tiêu từng đồng. Tôi tự đi chợ, tự nấu ăn, tự uống thuốc. Mỗi ngày, tôi lại ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhìn những người qua lại. Tôi cảm thấy mình như một chiếc lá khô, đơn độc giữa dòng đời.
Mấy đứa con cũng thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, nhưng không đứa nào về thăm tôi thường xuyên. Chỉ có Khoa, thằng út, là người duy nhất còn hay ghé thăm tôi. Thằng bé thường mang quà cáp, hoa quả đến cho tôi. Nó ngồi lại nói chuyện với tôi, hỏi han tôi đủ điều. Tôi cảm thấy ấm lòng hơn một chút khi có Khoa bên cạnh.
Một buổi chiều mưa gió, tôi đi tắm. Vì sàn nhà trơn trượt, tôi không may bị ngã. Một tiếng “rầm” lớn vang lên. Tôi cảm thấy đau điếng. Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng không thể. Tôi nằm đó, cơ thể đau nhức, không thể cử động được.
Nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng tôi. Tôi muốn gọi con, nhưng không thể. Tôi chỉ biết nằm đó, chờ đợi.
May mắn thay, Khoa lại ghé thăm tôi đúng lúc đó. Thằng bé nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào. Nó thấy tôi nằm trên sàn nhà, hoảng hốt.
“Mẹ ơi! Mẹ có sao không?” Khoa vội vàng đỡ tôi dậy, giọng nó đầy sự lo lắng.
Tôi chỉ có thể lắc đầu, nước mắt tôi chảy dài.
Khoa không chần chừ. Nó vội vàng gọi xe cứu thương. Người gọi xe cứu thương là người con út – người duy nhất còn hay ghé thăm.
Tôi được đưa vào bệnh viện. May mắn là tôi không bị gãy xương, chỉ bị chấn thương phần mềm. Nhưng cú ngã đó đã khiến tôi nhận ra một điều: tôi già rồi, tôi không thể tự lo cho mình mãi được.
Sự Thức Tỉnh Và Món Quà Cuối Cùng
Sau khi xuất viện, tôi trở về căn phòng trọ nhỏ của mình. Khoa vẫn thường xuyên ghé thăm tôi, chăm sóc tôi. Thằng bé nấu cơm cho tôi, mua thuốc cho tôi, và thường xuyên ngồi lại trò chuyện với tôi.
Tôi nhìn Khoa, nhìn ánh mắt lo lắng, yêu thương của nó. Tôi cảm thấy ấm áp vô cùng. Khoa là đứa con duy nhất thực sự quan tâm đến tôi, thực sự lo lắng cho tôi.
Tôi suy nghĩ rất nhiều. Rồi tôi đưa ra một quyết định. Tôi không muốn để số tiền còn lại của mình lại rơi vào tay những đứa con không biết trân trọng. Tôi muốn dành nó cho đứa con đã luôn ở bên tôi, đã luôn quan tâm đến tôi.
Không lâu sau, tôi lặng lẽ sang tên toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại cho Khoa. Đó là tất cả những gì tôi có. Tôi không nói cho ai biết, kể cả Khoa.
Tôi để lại một lá thư cho Khoa, cẩn thận đặt nó dưới gối của mình. Trong lá thư, tôi viết:
"Khoa con trai của mẹ,
Khi con đọc được những dòng chữ này, có lẽ mẹ đã không còn ở bên con nữa. Mẹ xin lỗi vì đã làm con lo lắng.
Con là đứa con hiếu thảo nhất của mẹ. Con luôn ở bên mẹ, luôn quan tâm đến mẹ, ngay cả khi mẹ cô đơn nhất.
Mẹ đã hiểu, hạnh phúc không nằm ở căn nhà to mẹ từng ở, mà là ở đứa con biết quay lại tìm mẹ giữa lúc mẹ cô đơn nhất.
Số tiền này, mẹ dành cho con. Con hãy dùng nó để lo cho cuộc sống của con, để thực hiện những ước mơ của con.
Mẹ yêu con rất nhiều. Hãy sống thật hạnh phúc nhé, con trai của mẹ."
Tôi không biết Khoa sẽ phản ứng thế nào khi nó đọc được lá thư này. Tôi không biết các anh chị của nó sẽ nghĩ gì. Nhưng tôi biết, tôi đã làm điều đúng đắn. Tôi đã làm điều mà tôi tin rằng nó sẽ mang lại sự bình yên cho tôi, và cũng là cách để tôi thể hiện tình yêu thương của mình dành cho đứa con đã luôn ở bên tôi.
Bình Yên Cuối Đời Và Bài Học Về Tình Thân
Cuộc đời của tôi, đã đi đến những chặng cuối cùng. Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng tôi không hối tiếc. Tôi đã sống một cuộc đời trọn vẹn, đã yêu thương hết lòng, và đã học được những bài học quý giá.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.
Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự phản bội. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét