Bàn tay run rẩy của bà Hòa đặt chén trà xuống, tiếng lạch cạch nhỏ xíu vang lên trong căn phòng khách rộng lớn, giờ đây trống trải đến lạ thường. Chiếc ghế bành quen thuộc của ông, nơi ông vẫn thường ngồi đọc báo mỗi chiều, giờ chỉ còn là một khoảng trống vô định. Đã ba tháng kể từ ngày ông ra đi. Căn nhà mặt tiền ba tầng, nơi bà và ông đã sống gần nửa thế kỷ, nơi bà đã nuôi dạy ba đứa con khôn lớn, bỗng trở nên mênh mông và lạnh lẽo.
Bà Hòa và ông An là những người lao động tần tảo. Cả đời họ chắt chiu, dành dụm từng đồng để xây dựng nên căn nhà này. Đó không chỉ là một ngôi nhà, mà là tổ ấm, là thành quả của cả một đời lao động vất vả, là nơi chất chứa biết bao kỷ niệm, niềm vui, nỗi buồn. Ba người con của bà – anh cả Long, chị hai Mai và cậu út Minh – đều được học hành thành đạt, có công việc ổn định ở thành phố. Bà và ông luôn tự hào về các con.
Khi ông An mất, bà Hòa cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ. Ông là trụ cột, là bạn đời, là tất cả của bà. Nỗi cô đơn gặm nhấm tâm hồn bà từng ngày. Bà nhìn căn nhà, nhìn những kỷ vật của ông, lòng bà lại quặn thắt.
Một buổi chiều, khi cả ba người con về thăm, bà Hòa đưa ra một quyết định.
“Mẹ định bán căn nhà này,” bà nói, giọng bà hơi run rẩy.
Anh Long, chị Mai, cậu Minh đều ngạc nhiên.
“Bán nhà sao mẹ? Mẹ ở đây quen rồi mà,” anh Long nói, giọng anh có chút lo lắng.
“Mẹ thấy ở đây rộng quá, cô quạnh lắm,” bà Hòa đáp, ánh mắt bà nhìn xa xăm. “Hơn nữa, mẹ muốn chia tiền cho các con. Các con đều đã lập gia đình, có những lúc khó khăn, mẹ muốn giúp các con một phần.”
Ba người con nhìn nhau. Nét mặt họ thoáng hiện lên vẻ vui mừng.
“Mẹ chỉ giữ lại một khoản nhỏ để chi tiêu tuổi già, đủ sống thôi,” bà Hòa tiếp tục. “Còn lại, mẹ chia đều cho các con. Coi như đây là chút tài sản của ba con để lại cho các con.”
Quyết định của bà khiến các con đều cảm kích. Ai cũng nói bà thương con, nghĩ cho con. Anh Long nói sẽ tìm nhà cho bà. Chị Mai nói sẽ thường xuyên ghé thăm bà. Cậu Minh thì ôm bà thật chặt.
Thủ tục bán nhà diễn ra khá nhanh chóng. Căn nhà mặt tiền, nằm ở vị trí đắc địa, bán được một số tiền lớn. Bà Hòa chia đều cho ba người con, mỗi người một khoản không nhỏ.
Sau khi chia tiền, bà Hòa bắt đầu chờ đợi. Bà chờ đợi một lời mời. Một lời mời về sống chung, một lời đề nghị chăm sóc bà khi về già. Bà nghĩ rằng, sau khi nhận được một khoản tiền lớn từ bà, ít nhất một trong ba người con sẽ rộng lòng đón bà về.
Nhưng ngày qua ngày, tuần qua tuần, không có bất kỳ lời mời nào.
Anh Long bận rộn với công việc, với gia đình nhỏ của mình. Anh chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, rồi lại vội vàng cúp máy.
Chị Mai thì cũng viện cớ nhà chật, con cái còn nhỏ, không tiện đón bà về. Chị nói sẽ thường xuyên đưa cháu về thăm bà.
Cậu Minh, dù là người hay ghé thăm bà nhất, nhưng cũng không hề ngỏ lời mời bà về sống cùng. Cậu nói công việc của cậu không ổn định, còn nhiều khó khăn, chưa thể lo chu toàn cho bà được.
Bà Hòa hiểu. Bà hiểu rằng, các con đều có cuộc sống riêng, có những lo toan riêng. Bà hiểu rằng, có lẽ, bà đã tự huyễn hoặc mình.
Bà không nói gì. Bà không trách móc. Bà chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Một vài bộ quần áo cũ, một vài kỷ vật nhỏ của ông, và một khung ảnh chụp cả gia đình. Đó là tất cả những gì bà mang theo.
Bà âm thầm dọn ra một căn phòng trọ nhỏ, nằm sâu trong một con hẻm. Căn phòng chỉ vỏn vẹn hai mươi mét vuông, chật chội và thiếu tiện nghi. Bà sống bằng số tiền nhỏ mà bà giữ lại, tự mình nấu ăn, tự mình uống thuốc.
Cuộc sống của bà cô độc hơn bao giờ hết. Hàng ngày, bà chỉ quanh quẩn trong căn phòng trọ. Bà nhớ căn nhà cũ, nhớ những kỷ niệm bên ông. Bà nhớ tiếng cười đùa của các cháu, nhớ những bữa cơm sum họp.
Bà không kể cho các con nghe về cuộc sống của mình. Bà sợ các con lo lắng, sợ làm phiền các con. Bà chỉ nói rằng bà vẫn ổn, vẫn sống tốt.
Thời gian trôi qua, bà Hòa ngày càng yếu đi. Một buổi tối, khi đang vào nhà tắm, bà bất ngờ bị ngã. Tiếng va chạm mạnh vang lên trong không gian tĩnh lặng. Bà đau điếng. Cánh tay bà bị đập mạnh vào thành bồn, đầu bà va vào tường.
Bà cố gắng gượng dậy, nhưng không thể. Nỗi đau thể xác, cùng với sự cô đơn, bất lực, khiến bà bật khóc. Bà nằm đó, gọi tên các con, nhưng không một ai nghe thấy.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, bà nhớ đến cậu út Minh. Minh là người con duy nhất vẫn còn hay ghé thăm bà. Dù không thường xuyên, nhưng ít nhất, cậu ấy vẫn nhớ đến bà.
Bà cố gắng với lấy chiếc điện thoại nằm cạnh bồn rửa mặt. Tay bà run rẩy, khó khăn lắm bà mới có thể ấn số.
“Alo… Minh… Minh ơi…” Giọng bà yếu ớt, đứt quãng.
Đầu dây bên kia, Minh giật mình. “Mẹ! Mẹ sao vậy? Giọng mẹ yếu quá!”
“Mẹ… mẹ bị ngã… trong nhà tắm…”
Minh không nói thêm một lời nào nữa. Cậu vội vàng chạy đến.
Khi Minh đến nơi, cậu thấy bà Hòa nằm sõng soài trên sàn nhà tắm lạnh lẽo. Khuôn mặt bà tái mét, đôi mắt bà đỏ hoe vì đau đớn và nước mắt. Cậu hoảng hốt, vội vàng đỡ bà dậy.
“Mẹ! Mẹ có sao không?” Minh hỏi, giọng cậu đầy sự lo lắng.
“Mẹ… mẹ đau quá…”
Minh vội vàng gọi xe cứu thương. Bác sĩ chẩn đoán bà Hòa bị rạn xương cánh tay và chấn động nhẹ ở đầu. Bà phải nằm viện vài ngày để theo dõi.
Trong bệnh viện, Minh ở bên cạnh chăm sóc bà từng li từng tí. Cậu bón cháo cho bà, lau mặt cho bà, và luôn hỏi han, động viên bà. Anh Long và chị Mai cũng đến thăm bà, nhưng chỉ ghé qua rồi lại vội vã đi.
Minh nhìn bà Hòa, lòng cậu quặn thắt. Cậu thấy bà gầy yếu đi rất nhiều, khuôn mặt bà hằn lên những nếp nhăn của sự lo toan và nỗi cô đơn. Cậu tự trách mình, trách các anh chị. Tất cả đều quá vô tâm.
Sau khi xuất viện, bà Hòa trở về căn phòng trọ nhỏ. Minh thường xuyên ghé thăm bà hơn. Cậu mua đồ ăn cho bà, dọn dẹp phòng trọ, và ngồi trò chuyện với bà hàng giờ.
Một buổi chiều, khi Minh đang giúp bà gọt hoa quả, bà Hòa bỗng nắm lấy tay cậu.
“Minh này,” bà nói, giọng bà yếu ớt nhưng đầy sự kiên định. “Mẹ có một chuyện muốn nói với con.”
Minh nhìn bà, ánh mắt cậu đầy sự lo lắng. “Mẹ cứ nói đi ạ.”
“Mẹ… mẹ muốn sang tên toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại cho con,” bà Hòa nói.
Minh ngạc nhiên. “Sao lại thế hả mẹ? Mẹ giữ lại mà tiêu chứ.”
“Không,” bà Hòa lắc đầu. “Mẹ không cần nhiều tiền đến vậy. Mẹ muốn cho con. Con là đứa con hiếu thảo nhất của mẹ.”
Minh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cậu không nói nên lời.
Bà Hòa tiếp tục. “Mẹ biết, các anh chị con đều đã thành đạt. Họ có cuộc sống riêng của họ. Mẹ không trách họ. Nhưng con… con là đứa duy nhất vẫn còn nhớ đến mẹ, vẫn còn ghé thăm mẹ, vẫn còn lo lắng cho mẹ.”
Bà Hòa lấy ra một lá thư, đặt vào tay Minh. “Con cầm lấy lá thư này. Đọc khi nào mẹ không còn nữa.”
Minh bật khóc. Cậu ôm chặt lấy bà. “Mẹ ơi… mẹ đừng nói vậy mà. Mẹ sẽ sống lâu với con mà.”
Bà Hòa mỉm cười, nụ cười hiền từ nhưng đầy vẻ cam chịu. “Sống hay chết, đó là số trời. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc.”
Minh làm theo lời bà. Cậu cùng bà đến ngân hàng, làm thủ tục sang tên toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại cho cậu.
Không lâu sau, bà Hòa ra đi thanh thản trong giấc ngủ. Bà ra đi mà không một lời trăn trối.
Minh, anh Long và chị Mai đều có mặt trong đám tang của bà. Anh Long và chị Mai đều khóc lóc, tiếc thương. Nhưng Minh thì biết, nỗi đau của họ không thể nào sánh bằng nỗi đau của cậu.
Sau đám tang, Minh mở lá thư mà bà Hòa đã đưa cho cậu. Nét chữ run rẩy của bà hiện lên trên trang giấy đã ố vàng.
"Con trai yêu của mẹ,
Mẹ biết, con sẽ đọc lá thư này khi mẹ không còn nữa. Mẹ muốn con biết, mẹ không hối hận vì đã chia tiền cho các con. Đó là tài sản của ba con để lại, và mẹ muốn các con có một khởi đầu tốt đẹp.
Mẹ đã từng nghĩ, căn nhà to lớn kia là tất cả. Mẹ đã từng nghĩ, có căn nhà đó thì các con sẽ luôn nhớ đến mẹ, sẽ luôn muốn mẹ ở bên.
Nhưng rồi mẹ nhận ra, hạnh phúc không nằm ở căn nhà to mẹ từng ở, mà là ở đứa con biết quay lại tìm mẹ giữa lúc mẹ cô đơn nhất.
Con là đứa con duy nhất đã làm được điều đó, Minh à. Con đã không bỏ rơi mẹ. Con đã không để mẹ một mình. Con đã cho mẹ thấy tình yêu thương chân thành là như thế nào.
Mẹ biết ơn con. Mẹ yêu con. Con hãy sống thật hạnh phúc, con nhé. Hãy sống thật tử tế, và hãy luôn yêu thương những người xung quanh con.
Mẹ của con."
Minh bật khóc nức nở. Cậu ôm chặt lá thư của mẹ, lòng cậu quặn thắt. Cậu hiểu, mẹ đã phải trải qua những tháng ngày cô đơn, tủi thân đến nhường nào. Cậu hiểu, mẹ đã hy sinh tất cả vì các con, nhưng lại không nhận được sự quan tâm xứng đáng.
Anh Long và chị Mai đến bên Minh, thấy cậu khóc, họ hỏi có chuyện gì. Minh đưa lá thư cho họ đọc.
Anh Long đọc xong, khuôn mặt anh tái mét. Chị Mai thì bật khóc nức nở. Họ đều cảm thấy hối hận, cảm thấy xấu hổ vì sự vô tâm của mình.
Minh giữ lại toàn bộ số tiền mà bà Hòa đã sang tên cho cậu. Cậu dùng số tiền đó để xây dựng một quỹ từ thiện mang tên mẹ. Cậu muốn những đồng tiền đó được sử dụng để giúp đỡ những người già neo đơn, những người có hoàn cảnh khó khăn, để tình yêu thương của mẹ cậu được lan tỏa.
Anh Long và chị Mai, sau khi đọc lá thư của mẹ, cũng đã thay đổi. Họ thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện của Minh, và dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Họ nhận ra rằng, tiền bạc không thể mua được tình cảm, không thể mua được sự bình yên trong tâm hồn.
Minh vẫn thường đến thăm mộ mẹ. Cậu ngồi đó rất lâu, kể cho mẹ nghe về quỹ từ thiện, về những người được giúp đỡ. Cậu cảm thấy như mẹ cậu vẫn đang ở bên cạnh, vẫn đang mỉm cười và tự hào về cậu.
Cậu hiểu rằng, hạnh phúc không nằm ở những thứ vật chất to lớn. Hạnh phúc nằm ở những điều giản dị nhất: một lời hỏi thăm, một cái nắm tay, một sự quan tâm chân thành. Hạnh phúc nằm ở tình yêu thương không vụ lợi, ở sự biết ơn và sự thấu hiểu.
Minh sống một cuộc đời giản dị, nhưng tràn ngập ý nghĩa. Cậu không còn quá bận tâm đến tiền bạc hay địa vị. Cậu chỉ muốn sống một cuộc đời tử tế, một cuộc đời có ích, để xứng đáng với tình yêu thương mà mẹ cậu đã dành cho cậu.
Và mỗi khi nhìn lên bầu trời đêm, Minh lại nhớ đến mẹ. Bà đã dạy cậu một bài học quý giá nhất trong cuộc đời. Bài học về ý nghĩa thực sự của hạnh phúc, và về tình mẫu tử thiêng liêng, cao cả.
Minh biết, mẹ cậu đã ra đi thanh thản. Bởi vì cuối cùng, bà đã tìm thấy hạnh phúc đích thực của mình, không phải trong căn nhà to lớn, mà trong trái tim của đứa con đã quay lại tìm bà giữa lúc bà cô đơn nhất.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét