Min menu

Pages

Mẹ già m-ất tr-í bị "t-ống" vào viện dưỡng lão, chỉ con trai bị kh-inh m-iệt ở lại chăm sóc, để rồi hé lộ sự thật khiến cả nhà b-àng h-oàng...


Cái nắng gay gắt giữa tháng Chín như thiêu đốt mọi thứ. Bà Tư, 80 tuổi, ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn, nhìn lũ chim sẻ nhảy nhót trên cành cây khô. Khuôn mặt bà gầy gò, những nếp nhăn hằn sâu theo năm tháng, nhưng đôi mắt thì vẫn tinh anh, ẩn chứa một nỗi niềm khó gọi tên. Một tháng trước, bà bị vấp ngã nhẹ trong sân. Không đáng kể, nhưng đó lại là khởi đầu cho một màn kịch mà bà đã ấp ủ bấy lâu.

Bà Tư có bốn người con: Hùng – cả, Mai – hai, Hưng – ba, và Ly – út. Cả bốn đều đã trưởng thành, có gia đình riêng và công việc ổn định ở thành phố. Từ ngày chồng mất, bà sống một mình trong căn nhà ba gian rộng rãi, thoáng mát, nơi chất chứa bao kỷ niệm của một đời người. Con cái thỉnh thoảng về thăm, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại vội vã đi. Bà hiểu, chúng bận rộn với cuộc sống riêng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, bà vẫn khao khát một chút hơi ấm gia đình, một chút quan tâm thực sự.

Sau cú ngã nhẹ ấy, bà Tư quyết định bắt đầu giả vờ bị mất trí. Bà bắt đầu quên tên các con, quên đường về nhà, quên cả những chuyện vừa xảy ra. Lúc đầu, các con bà đều lo lắng. Chúng đưa bà đi khám bác sĩ, đi kiểm tra ở bệnh viện lớn. Các bác sĩ kết luận bà bị sốc nhẹ sau cú ngã, nhưng không có dấu hiệu tổn thương não nghiêm trọng. Tuy nhiên, bà vẫn tiếp tục diễn vở kịch của mình một cách hoàn hảo.

Hùng, thằng cả, là người đầu tiên đưa bà đi kiểm tra. Nó lo lắng, sốt sắng, nhưng chỉ được vài ngày. "Mẹ ơi, con bận quá, không thể ở bên mẹ mãi được." Nó nói, giọng đầy vẻ áy náy. Rồi nó bắt đầu tìm hiểu về các trung tâm dưỡng lão.

Mai, đứa thứ hai, luôn miệng nói thương mẹ, nhưng cũng viện cớ công việc bận rộn. "Mẹ ơi, con cũng muốn chăm sóc mẹ, nhưng con còn phải lo cho gia đình, cho con cái nữa." Rồi nó cũng hùa theo ý Hùng, tìm kiếm các trung tâm dưỡng lão uy tín.

Hưng, thằng ba, thì lạnh lùng hơn. Nó nói thẳng: "Mẹ cứ thế này sao tụi con làm ăn được? Hay là gửi mẹ vào trung tâm dưỡng lão đi."

Chỉ có Ly, con út của bà, vẫn ở bên bà. Ly là đứa con út, yếu đuối nhất trong mắt bà, cũng là đứa con duy nhất mà ba nó lúc còn sống vẫn hay chì chiết là “ăn bám”, không có chí tiến thủ. Ly không có công việc ổn định, thu nhập bấp bênh, nhưng nó lại là đứa con hiền lành, tình cảm nhất.

"Mẹ ơi, mẹ có muốn ăn chè không?" Ly hỏi, giọng nó dịu dàng. "Để con nấu cho mẹ nhé."

Ly là đứa duy nhất không một lời than vãn. Nó kiên nhẫn chăm sóc bà, như thể bà vẫn hoàn toàn minh mẫn.

Sự Lựa Chọn Cuối Cùng Và Tình Yêu Thương Vô Điều Kiện
Cuối cùng, sau những cuộc bàn bạc, bốn người con thống nhất sẽ gửi bà vào một trung tâm dưỡng lão. Đó là một trung tâm sang trọng, với đầy đủ tiện nghi, nhưng bà biết, đó không phải là nhà của bà.

"Mẹ ơi, ở đó có bác sĩ chăm sóc, có bạn bè trò chuyện. Mẹ sẽ không phải lo lắng gì cả." Hùng nói, cố gắng trấn an bà.


"Mẹ cứ ở đó đi. Tụi con sẽ về thăm mẹ thường xuyên." Mai nói.

Bà Tư nhìn các con, lòng bà đau như cắt. Chúng không hiểu, điều bà cần không phải là sự sang trọng, mà là tình yêu thương, là sự quan tâm thực sự.

Nhưng bà vẫn không nói gì. Bà vẫn diễn vở kịch "mất trí" của mình một cách hoàn hảo. Bà gật đầu, mỉm cười như một đứa trẻ thơ.

Khi bà chuẩn bị vào trung tâm dưỡng lão, Ly bất ngờ lên tiếng.

"Con không đồng ý!" Ly nói, giọng nó kiên quyết. "Mẹ sẽ không đi đâu cả. Mẹ sẽ ở với con."

Hùng, Mai, Hưng đều nhìn Ly với ánh mắt ngạc nhiên.

"Mày có gì mà lo cho mẹ? Mày còn chưa lo nổi cho thân mày!" Hưng nói, giọng đầy vẻ khinh bỉ.

"Đúng đó Ly. Mày cứ lo cho mình đi. Mày có bao nhiêu tiền mà đòi chăm mẹ?" Hùng nói.

Ly nhìn các anh chị, ánh mắt nó kiên định. "Con không có nhiều tiền, nhưng con có thể ở bên mẹ. Con có thể chăm sóc mẹ."

Bà Tư nhìn Ly, nước mắt bà chảy dài. Bà đã không ngờ, đứa con trai mà bà từng nghĩ là yếu đuối nhất, lại là đứa con duy nhất thực sự quan tâm đến bà.

Cuối cùng, sau nhiều tranh cãi, Ly cũng thuyết phục được các anh chị. Chỉ có người con trai thứ hai – từng bị gọi là “ăn bám” – dọn về sống cùng bà, hằng ngày nấu ăn, đưa đi dạo và trò chuyện như bà vẫn còn minh mẫn. Ly chuyển đến sống cùng bà trong căn nhà cũ.

Từ hôm đó, cuộc sống của bà Tư thay đổi hoàn toàn. Ly chăm sóc bà từng li từng tí. Nó nấu những món ăn mà bà thích, đưa bà đi dạo mỗi chiều, và trò chuyện với bà đủ thứ chuyện trên đời. Ly không bao giờ than vãn, không bao giờ thể hiện sự mệt mỏi. Nó luôn mỉm cười, luôn kiên nhẫn.

Bà Tư vẫn tiếp tục diễn vở kịch của mình. Bà giả vờ quên tên Ly, giả vờ hỏi đi hỏi lại những câu chuyện cũ. Nhưng trong lòng, bà cảm thấy ấm áp vô cùng. Bà biết, Ly là đứa con thực sự yêu thương bà, thực sự trân trọng bà.

Sự Thức Tỉnh Đáng Ngạc Nhiên Và Lời Thú Nhận Chấn Động
Ba tháng trôi qua. Bà Tư đã sống những ngày tháng bình yên nhất trong cuộc đời mình. Bà cảm nhận được tình yêu thương chân thành từ Ly. Và bà biết, đã đến lúc kết thúc màn kịch này.

Một buổi sáng, khi Ly đang nấu bữa sáng cho bà, bà Tư ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Ly.


"Ly à, con có biết mẹ đang nghĩ gì không?" Bà nói, giọng bà rõ ràng, minh mẫn.

Ly giật mình. Nó nhìn bà Tư, khuôn mặt nó đầy vẻ ngạc nhiên. "Mẹ... mẹ nói gì vậy?"

Bà Tư mỉm cười. "Mẹ chưa từng quên gì cả. Mẹ chỉ muốn xem ai còn nhớ mẹ là ai."

Ly chết lặng. Nó nhìn bà Tư, ánh mắt nó đầy sự bối rối, sự khó hiểu.

Bà Tư tiếp tục, giọng bà ấy trầm ấm: "Ba tháng qua, mẹ đã thấy được tất cả. Mẹ thấy được tình yêu thương của con, sự hy sinh của con. Con là đứa con duy nhất thực sự quan tâm đến mẹ, thực sự yêu thương mẹ."

Ly không nói được lời nào. Nước mắt nó chảy dài.

Bà Tư đứng dậy, nắm lấy tay Ly. "Con trai của mẹ. Con là đứa con tuyệt vời nhất."

Sau đó, bà Tư gọi điện cho Hùng, Mai, Hưng. Bà yêu cầu chúng về nhà.

Khi cả bốn đứa con tề tựu đông đủ, bà Tư ngồi giữa phòng khách, nhìn từng đứa một. Bà kể lại tất cả. Kể lại màn kịch của bà, kể lại những gì bà đã chứng kiến.

Hùng, Mai, Hưng đều cúi đầu, khuôn mặt chúng đầy sự hổ thẹn, sự hối lỗi. Chúng không ngờ, bà Tư lại làm như vậy. Chúng không ngờ, mình lại bị thử thách.

"Mẹ xin lỗi vì đã lừa dối các con. Nhưng mẹ muốn các con hiểu một điều. Hạnh phúc không nằm ở tiền bạc, không nằm ở địa vị. Hạnh phúc là tình yêu thương, là sự quan tâm chân thành." Bà Tư nói, giọng bà ấy trầm ấm, đầy sự bao dung.

Di Chúc Cuối Cùng Và Bài Học Vô Giá Về Tình Thân
Bà Tư tuyên bố, toàn bộ căn nhà, sổ tiết kiệm, bà để lại cho Ly.

Hùng, Mai, Hưng sững sờ. Chúng không thể tin vào tai mình.

"Mẹ ơi, tại sao lại như vậy?" Hùng hỏi, giọng nó run run.

Bà Tư nhìn Hùng, ánh mắt bà ấy đầy sự bình thản. "Ly là đứa con duy nhất thực sự ở bên mẹ khi mẹ cần. Ly là đứa con duy nhất biết trân trọng mẹ."

Bà Tư đưa cho Ly một tờ giấy. Đó là lá thư bà đã viết từ lâu. Trong lá thư, bà dặn Ly: “Đừng sống để vừa lòng ai, chỉ cần sống thật với tim con.”

Ly đọc lá thư, nước mắt nó chảy dài. Nó ôm lấy bà Tư, khóc nức nở.

Hùng, Mai, Hưng im lặng. Chúng đã nhận được một bài học đắt giá. Bài học về tình thân, về sự hiếu thảo, về giá trị đích thực của cuộc sống.

Từ hôm đó, cuộc sống của gia đình bà Tư thay đổi hoàn toàn. Hùng, Mai, Hưng thường xuyên về thăm bà hơn. Chúng không còn quan tâm đến tiền bạc, đến địa vị nữa. Chúng quan tâm đến bà, quan tâm đến Ly.

Bà Tư vẫn sống cùng Ly trong căn nhà cũ. Bà ấy không còn giả vờ mất trí nữa. Bà ấy sống một cuộc đời bình yên, hạnh phúc bên đứa con trai hiếu thảo của mình.

Tôi nhận ra rằng, giá trị của một người không nằm ở tiền bạc, không nằm ở địa vị. Giá trị của một người nằm ở chính bản thân họ, ở tình yêu thương, ở sự quan tâm mà họ dành cho những người xung quanh.

Tôi đã từng nghĩ, tiền bạc là tất cả. Nhưng giờ đây, tôi biết, tình yêu thương mới là điều quý giá nhất.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.

Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những thử thách, những khó khăn. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đối mặt với nó, cách chúng ta học hỏi từ nó, và cách chúng ta tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.

Nhận xét