Min menu

Pages

Từ b- nhà cửa để chia cho con, bà lão bị bỏ m-ặc sống một mình, rồi một ngày b-i k-ịch k-inh h-oàng xảy ra...


Những cơn gió heo may se lạnh thổi qua khung cửa sổ cũ kỹ của căn nhà mặt tiền, mang theo hơi thở của thời gian và nỗi cô đơn thấm đẫm. Tôi là bà Hòa, 75 tuổi, và cuộc đời tôi, sau cái chết của chồng, đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, một hướng mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt.

Căn nhà mặt tiền này là tất cả những gì vợ chồng tôi đã tích cóp được sau mấy chục năm tần tảo. Nó không chỉ là một ngôi nhà, mà là một kỷ niệm, một biểu tượng của tình yêu và sự vun đắp của chúng tôi. Chúng tôi đã sống ở đây hơn năm mươi năm, chứng kiến những đứa con khôn lớn, trưởng thành, rồi lập gia đình và rời xa tổ ấm.

Khi ông nhà tôi mất, tôi cảm thấy mình như mất đi một nửa linh hồn. Ông là người bạn đời, là người đã cùng tôi đi qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời. Giờ đây, chỉ còn lại mình tôi, bơ vơ giữa căn nhà rộng lớn, nơi chất chứa bao nhiêu ký ức.

Sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định bán căn nhà. Tôi muốn chia đều tài sản cho ba người con: thằng Cả, con Hai, và thằng Út. Chúng nó đều đã có gia đình riêng, cuộc sống riêng. Tôi nghĩ, số tiền này sẽ giúp chúng nó có một khởi đầu tốt đẹp hơn, hoặc ít ra cũng là một khoản dự phòng cho tương lai. Tôi chỉ giữ lại một khoản nhỏ làm chi phí sinh hoạt tuổi già, đủ để trang trải qua ngày và lo lắng cho bản thân.

"Mẹ đã già rồi," tôi nói với các con trong buổi họp gia đình. "Mẹ muốn chia tài sản cho các con. Căn nhà này là công sức cả đời của ba mẹ, giờ mẹ muốn nó được dùng vào những việc có ích cho các con."

Thằng Cả, thằng Hai, và thằng Út đều tỏ ra vui mừng. Chúng nó cảm ơn tôi rối rít, hứa hẹn sẽ phụng dưỡng tôi đến già, sẽ thường xuyên về thăm tôi. Tôi tin chúng nó, tin vào những lời hứa hẹn ngọt ngào ấy.

Thế nhưng, sau khi số tiền được chia đều, thái độ của các con tôi dần thay đổi. Thằng Cả bận rộn với công việc, con Hai bận chăm sóc cháu ngoại, còn thằng Út thì cũng có cuộc sống riêng của nó. Chúng nó vẫn gọi điện hỏi thăm tôi, nhưng những cuộc thăm viếng thưa dần.

Tôi mong chờ một lời mời. Một lời mời về sống chung, một lời mời được chia sẻ cuộc sống tuổi già với con cháu. Nhưng không ai trong số chúng nó mời tôi về sống chung. Mỗi đứa đều có lý do riêng: nhà chật, con cái còn nhỏ, không tiện chăm sóc... Tôi nghe những lời giải thích đó, và lòng tôi đau như cắt.

Tôi nhận ra, tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được tình cảm. Tôi đã cho đi tất cả, và giờ đây, tôi chỉ còn lại sự cô đơn.

Căn Phòng Trọ Nơi Cuối Đời Và Tai Nạn Bất Ngờ
Tôi âm thầm dọn ra căn phòng trọ nhỏ, cách xa căn nhà cũ. Căn phòng chỉ rộng chừng mười mét vuông, đủ để đặt một chiếc giường đơn, một cái bàn nhỏ và một cái tủ quần áo. Sống bằng số tiền còn lại, tôi tự nấu ăn, tự uống thuốc.

Cuộc sống ở căn phòng trọ rất tĩnh lặng. Tôi không có ai để trò chuyện, không có ai để chia sẻ. Mỗi ngày, tôi chỉ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa rơi, hoặc những tia nắng yếu ớt của buổi chiều tà.

Tôi nhớ về những ngày tháng còn sống trong căn nhà cũ, nơi có tiếng cười của con cháu, nơi có những bữa cơm sum vầy. Giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức.

Tôi cố gắng tự chăm sóc bản thân. Tôi tự đi chợ, tự nấu nướng, tự uống thuốc. Nhưng tuổi già không chờ đợi ai. Sức khỏe của tôi ngày càng yếu đi.


Một buổi sáng, khi tôi đang tắm, sàn nhà trơn trượt khiến tôi bị ngã. Tôi nằm đó, đau đớn, không thể cử động. Tôi cố gắng gọi, nhưng giọng tôi yếu ớt, không ai nghe thấy. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi. Tôi nằm đó, bất lực, và nghĩ rằng mình sẽ chết trong căn phòng trọ này, một mình.

Không biết bao lâu trôi qua, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. "Mẹ ơi! Mẹ có nhà không?" Là giọng của thằng Út.

Nước mắt tôi trào ra. Thằng Út là đứa con duy nhất còn hay ghé thăm tôi, dù chỉ là những lần vội vã, chớp nhoáng.

Thằng Út mở cửa, thấy tôi nằm dưới sàn nhà, nó hoảng hốt chạy đến. "Mẹ ơi! Mẹ có sao không?"

Nó vội vàng gọi xe cứu thương. Tôi được đưa đến bệnh viện. May mắn thay, tôi không bị gãy xương, chỉ bị bong gân nhẹ và vài vết bầm tím. Thằng Út ở lại chăm sóc tôi trong bệnh viện. Nó lo lắng, quan tâm tôi hơn bao giờ hết. Tôi nhìn nó, và lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp.

Di Sản Cuối Cùng Và Lời Thức Tỉnh Từ Trái Tim
Sau khi xuất viện, tôi trở về căn phòng trọ. Thằng Út thường xuyên ghé thăm tôi hơn. Nó mua đồ ăn cho tôi, dọn dẹp nhà cửa cho tôi, và trò chuyện với tôi. Tôi cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ nó.

Tôi nhìn thằng Út, và tôi nhận ra một điều. Trong cuộc đời này, không phải tất cả những gì chúng ta cho đi đều được nhận lại. Nhưng có những thứ, dù nhỏ bé, dù không được thể hiện bằng lời nói, nhưng lại vô cùng quý giá. Đó là tình yêu thương, là sự quan tâm, là sự thấu hiểu.

Không lâu sau, tôi quyết định sang tên toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại cho con út. Đó là tất cả những gì tôi có. Tôi không muốn giữ lại cho mình nữa. Tôi muốn nó được dùng vào những việc có ích cho thằng Út, đứa con duy nhất đã không bỏ rơi tôi.

Tôi viết một lá thư, đặt vào phong bì cùng với giấy tờ sang tên tài khoản.

"Út con,

Mẹ đã hiểu, hạnh phúc không nằm ở căn nhà to mẹ từng ở, mà là ở đứa con biết quay lại tìm mẹ giữa lúc mẹ cô đơn nhất.

Mẹ không trách các con. Mỗi đứa đều có cuộc sống riêng, có những lo toan riêng. Nhưng mẹ biết ơn con, Út à. Con là đứa con duy nhất đã không bỏ rơi mẹ, đã không để mẹ phải sống một mình trong sự cô đơn.


Số tiền này là tất cả những gì mẹ có. Mẹ muốn dành nó cho con. Hãy dùng nó vào những việc có ích cho cuộc sống của con, cho gia đình của con.

Mẹ yêu con."

Tôi đưa lá thư và giấy tờ cho thằng Út. Nó đọc lá thư, và nước mắt nó tuôn rơi. Nó ôm chặt lấy tôi, không nói một lời nào. Tôi nhìn nó, và lòng tôi cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.

Bình Yên Nơi Tâm Hồn Và Bài Học Cuộc Đời
Từ đó về sau, tôi vẫn sống trong căn phòng trọ nhỏ. Nhưng giờ đây, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi có thằng Út, đứa con duy nhất đã ở bên tôi, đã quan tâm tôi khi tôi yếu đuối nhất.

Thằng Cả và con Hai cũng nhận ra lỗi lầm của mình. Chúng nó bắt đầu thường xuyên ghé thăm tôi hơn, quan tâm tôi hơn. Tôi biết, chúng nó đã hiểu ra.

Tôi nhìn cuộc sống của mình, và tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những thứ xa hoa, không phải là những căn nhà to lớn, không phải là những món tiền khổng lồ. Hạnh phúc là những điều giản dị nhất: một lời hỏi thăm, một cái ôm, một bữa cơm sum vầy, và quan trọng nhất, là tình yêu thương chân thành từ những người thân yêu.

Căn nhà mặt tiền đã không còn là của tôi nữa. Nhưng tôi không hối tiếc. Tôi đã tìm thấy được hạnh phúc đích thực của mình, hạnh phúc nằm ở nơi trái tim, ở nơi tình yêu thương.

Câu chuyện của tôi là một bài học đắt giá về tình yêu thương, về sự cho đi và nhận lại. Nó dạy tôi rằng, đôi khi, những gì chúng ta cho đi không được nhận lại như chúng ta mong đợi. Nhưng có những thứ, dù nhỏ bé, nhưng lại vô cùng quý giá, đó là tình cảm gia đình, là sự quan tâm chân thành.

Tôi vẫn sống giản dị, vẫn tự nấu ăn, tự uống thuốc. Nhưng giờ đây, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi có một gia đình, một gia đình thực sự, không phải là những con số trên giấy tờ, mà là những trái tim biết yêu thương.

Và tôi, tôi vẫn luôn nhớ câu nói của mình: "Mẹ đã hiểu, hạnh phúc không nằm ở căn nhà to mẹ từng ở, mà là ở đứa con biết quay lại tìm mẹ giữa lúc mẹ cô đơn nhất." Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.

Nhận xét