Sáng tháng Chín, những hạt mưa lất phất bay qua khung cửa sổ cũ kỹ, mang theo cái se lạnh đặc trưng khi vào thu. Trong căn nhà nhỏ của tôi, tiếng con gái tôi, Ly, đang lật dở sách vở vẫn đều đặn. Tôi là Thanh, và cuộc đời tôi, dù giản dị, lại không thiếu những thử thách đến từ chính ruột thịt của mình. Đặc biệt là từ người chị gái của tôi, người mà tôi vẫn gọi là bác cả.
Gia đình tôi không quá giàu có, nhưng chúng tôi luôn sống trong sự bình yên và hạnh phúc. Chồng tôi là một người đàn ông hiền lành, tần tảo. Con gái tôi, Ly, là niềm tự hào của chúng tôi. Con bé không quá thông minh xuất chúng, nhưng rất chăm chỉ, ngoan ngoãn.
Bác cả tôi, bà Hà, là chị gái ruột của tôi. Bà sống gần nhà tôi, và bà có một tính cách khá đặc biệt: bà lúc nào cũng thích xoi mói, chỉ trích gia đình em gái ruột. Từ cách tôi nuôi dạy con cái, cách tôi chi tiêu, đến cả cách tôi ăn mặc, tất cả đều bị bà đem ra mổ xẻ. "Con bé Ly học hành gì mà cứ lẹt đẹt thế, sau này làm sao mà bằng con Mai nhà tôi được?" bà sẽ nói to khi tôi vừa nhắc đến chuyện học hành của con. Hay, "Mày cứ tiêu pha thế này thì bao giờ mới khá lên được hả Thanh?" dù tôi đã cố gắng chắt chiu từng đồng. Những lời nói đó, dù nhỏ nhặt, nhưng cứ như những mũi kim châm vào tim tôi mỗi ngày.
Tôi luôn cố gắng nhẫn nhịn. Tôi nghĩ, dù sao cũng là chị em ruột thịt, nhịn một chút thì trời yên biển lặng. Tôi không muốn làm lớn chuyện, không muốn gia đình phải lục đục vì những lời nói không mấy thiện chí đó. Chồng tôi cũng vậy, anh ấy luôn khuyên tôi bỏ ngoài tai những lời nói của bác cả.
Con gái của bác cả, tên là Mai, kém Ly một tuổi. Mai là một cô bé xinh xắn, ăn nói hoạt bát, được bác cả cưng chiều hết mực. Bà Hà luôn lấy Mai ra làm thước đo để so sánh với Ly, và tất nhiên, Ly luôn là người kém cỏi hơn trong mắt bà.
Chúng tôi sống như vậy, trong sự bình yên có phần gượng ép, nhưng vẫn cố gắng vun đắp cho tổ ấm nhỏ của mình. Tôi luôn dạy con gái rằng, học hành là để có kiến thức, để trở thành người có ích, chứ không phải để so sánh với ai.
Năm đó, Ly và Mai cùng thi đại học. Chúng tôi đặt nhiều kỳ vọng vào Ly, con bé đã rất cố gắng ôn luyện ngày đêm. Bác cả thì lại vô cùng tự tin vào Mai, bà luôn miệng khoe khoang con gái mình sẽ đậu vào trường top.
Khi kết quả thi được công bố, Ly của tôi đậu vào một trường cao đẳng. Điểm số của con bé không quá cao, nhưng đó là kết quả xứng đáng với nỗ lực của con. Tôi và chồng đều rất vui mừng, chúng tôi biết con bé đã cố gắng hết sức.
Nhưng đối với bác cả, đó lại là một câu chuyện khác. Con gái bà, Mai, đậu vào một trường đại học có tiếng ở thành phố. Bà vui mừng khôn xiết, và ngay lập tức, bà đến nhà tôi, mang theo thái độ đắc thắng.
"Thanh à, con bé Mai nhà tôi đậu đại học rồi này!" bà nói, giọng bà đầy vẻ tự hào, nhưng ánh mắt bà lại liếc nhìn Ly với vẻ khinh thường. "Mà con bé Ly nhà mày thì sao? Đậu cao đẳng thôi à?"
Rồi, không để tôi kịp trả lời, bà tiếp tục, giọng bà đầy vẻ nói móc: "Học hành gì mà đậu đại học không xong thì thôi nghỉ đi chứ đi học làm gì cho tốn tiền. Tốn tiền học phí, rồi sau này ra trường cũng chưa chắc có việc làm đâu."
Tim tôi thắt lại. Lời nói của bà như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi và Ly. Tôi nhìn Ly, con bé cúi gằm mặt xuống, đôi mắt nó đỏ hoe. Chồng tôi siết chặt tay tôi, anh ấy cố gắng giữ bình tĩnh.
Gia đình em gái không nói gì. Chúng tôi chỉ im lặng, nuốt nỗi đau vào trong. Chúng tôi biết, dù có nói gì đi chăng nữa, bác cả cũng sẽ không hiểu. Bà ấy chỉ muốn hả hê, muốn hạ thấp chúng tôi.
Sau buổi nói chuyện đó, bác cả tôi bắt đầu đi rêu rao câu chuyện này khắp nơi trong xóm. Bà kể cho hàng xóm, cho họ hàng, cho bất cứ ai bà gặp. "Con bé Ly nhà Thanh á, học hành dở ẹc, chỉ đậu cao đẳng thôi. May mà con Mai nhà tôi nó giỏi giang, đậu đại học hẳn hoi!" Lời nói của bà như những mũi kim châm vào lòng tôi mỗi ngày.
Tôi cảm thấy tủi hổ, cảm thấy bất lực. Nhưng tôi vẫn cố gắng động viên Ly. "Con gái à, đậu cao đẳng cũng tốt mà. Quan trọng là con học thật giỏi, ra trường có việc làm ổn định. Đừng để ý đến lời người khác nói."
Ly của tôi vẫn chăm chỉ học hành. Con bé biết, mình phải cố gắng gấp đôi để chứng minh cho bác cả thấy mình không phải là kẻ yếu kém.
Thời Gian Trôi Qua Và Sự Trả Lời Của Thành Công
Thời gian trôi qua, Ly học cao đẳng. Con bé luôn là sinh viên xuất sắc, luôn nhận được học bổng. Con bé không ngừng học hỏi, không ngừng trau dồi kiến thức. Tôi nhìn con, và tôi cảm thấy tự hào.
Trong khi đó, Mai, con gái bác cả, lên thành phố học đại học. Ban đầu, bác cả vẫn thường xuyên khoe khoang về con gái mình. Nhưng dần dần, những lời khoe khoang thưa dần.
Chúng tôi cũng ít khi gặp Mai. Thi thoảng, tôi nghe loáng thoáng tin tức rằng Mai không tập trung học hành, thường xuyên đi chơi, đua đòi. Nhưng tôi không mấy để tâm. Tôi chỉ tập trung vào việc chăm sóc gia đình, và động viên Ly học tập.
Ba năm sau, Ly học cao đẳng xuất sắc ra trường, và may mắn thay, con bé có việc làm ổn định ngay lập tức. Con bé xin vào làm ở một công ty lớn, với mức lương khá tốt. Tôi và chồng vô cùng hạnh phúc. Ly đã chứng minh được bản thân, đã vượt qua mọi lời gièm pha.
Ly vẫn sống giản dị, vẫn chăm chỉ làm việc. Con bé biết trân trọng những gì mình có, và luôn cố gắng không ngừng.
Còn Mai, con gái bác cả, thì lại là một câu chuyện khác. Cô bé lên thành phố ăn chơi đua đòi, bỏ bê việc học hành. Mai không chịu học, lại thường xuyên tụ tập bạn bè, tiêu tiền không tiếc tay. Cô bé không dám nói thật với gia đình, mà liên tục giấu gia đình để xin tiền ăn chơi. Mỗi lần hết tiền, Mai lại gọi điện về nhà, viện đủ lý do để xin tiền bố mẹ. Bác cả tôi, vì quá cưng chiều con, và cũng vì sĩ diện, nên cứ thế gửi tiền cho Mai mà không hề nghi ngờ.
Sự Thật Phơi Bày Và Nỗi Nhục Của Người Mẹ
Rồi đến một ngày, cái kim trong bọc cũng lòi ra. Bác cả tôi bất ngờ nhận được thông báo từ trường đại học của Mai. Trong thông báo ghi rõ, Mai đã bỏ học từ lâu, và nợ học phí rất nhiều. Không chỉ vậy, nhà trường còn thông báo Mai đã gây ra một số rắc rối, và yêu cầu gia đình phải chịu trách nhiệm.
Khi mọi chuyện vỡ lở, bác cả tôi như chết lặng. Bà ấy không thể tin được rằng con gái mình lại có thể làm như vậy. Bà ấy đã tin tưởng Mai tuyệt đối, đã dành hết tình yêu thương, tiền bạc cho con bé. Giờ đây, tất cả đều tan thành mây khói.
Bác cả tôi vội vàng lên thành phố để tìm Mai. Khi bà ấy tìm thấy Mai, con bé đang sống trong một căn phòng trọ bừa bộn, với những món đồ hiệu đắt tiền, và một cuộc sống đầy xa hoa. Mai đã không còn là cô bé ngoan ngoãn ngày xưa nữa. Con bé đã thay đổi hoàn toàn.
Bác cả tôi không nói được lời nào. Bà ấy chỉ đứng đó, nhìn con gái mình, lòng bà ấy tan nát. Nỗi xấu hổ, nỗi thất vọng bao trùm lấy bà ấy.
Khi bác cả tôi trở về, bà ấy đến nhà tôi. Khuôn mặt bà ấy tiều tụy, đôi mắt bà ấy đỏ hoe. Bà ấy không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế, cúi gằm mặt.
Tôi nhìn bác cả tôi, lòng tôi không còn sự oán trách nữa. Tôi chỉ cảm thấy một chút gì đó của sự xót xa.
"Chị à," tôi nói, giọng tôi nhẹ nhàng. "Có chuyện gì vậy?"
Bác cả tôi ngẩng mặt lên. Nước mắt bà ấy tuôn rơi lã chã. "Thanh à... chị... chị xin lỗi em... Chị đã sai rồi... Chị đã quá nuông chiều Mai... Chị đã không nhìn ra sự thật..."
Bác cả tôi khóc nức nở. Bà ấy kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện. Về việc Mai bỏ học, về việc Mai ăn chơi đua đòi, về việc Mai lừa dối gia đình để xin tiền. Bà ấy nói, bà ấy không biết phải làm sao.
Tôi ngồi đó, lắng nghe bác cả tôi. Tôi không nói gì. Tôi chỉ lặng lẽ rót cho bà ấy một ly trà, và đặt tay lên vai bà ấy.
Bác cả tôi ngẩng mặt lên, nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy vẻ hối hận. "Bác cả chỉ biết cúi mặt xấu hổ." Bà ấy nói, giọng bà ấy nghẹn ngào. "Chị đã sai rồi... Chị đã không tin tưởng em... Chị đã không tin tưởng Ly..."
Tôi không nói gì. Tôi chỉ mỉm cười nhẹ. Tôi biết, bác cả tôi đã hiểu ra rồi.
Bài Học Về Giá Trị Đích Thực Và Sự Tha Thứ
Sau hôm đó, bác cả tôi đã thay đổi hoàn toàn. Bà ấy không còn xoi mói, chỉ trích tôi nữa. Bà ấy trở nên hiền lành, trầm tính hơn. Bà ấy dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, và cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ với Mai.
Mai cũng nhận ra lỗi lầm của mình. Con bé đã quay về, xin lỗi gia đình, và bắt đầu lại từ đầu. Con bé tìm một công việc làm thêm, và cố gắng tự lập.
Ly của tôi thì vẫn vậy. Con bé vẫn chăm chỉ làm việc, vẫn sống giản dị. Con bé đã chứng minh cho mọi người thấy, học cao đẳng không có nghĩa là kém cỏi, mà quan trọng là nỗ lực và sự cố gắng.
Tôi nhận ra rằng, trong cuộc đời này, có những điều quan trọng hơn cả bằng cấp, hơn cả danh vọng. Đó là sự chăm chỉ, sự kiên trì, và giá trị của bản thân.
Bài học lớn nhất mà tôi học được từ câu chuyện này là giá trị của sự tự trọng, của sự nỗ lực. Và đôi khi, những lời nói mỉa mai, những sự coi thường lại là động lực để chúng ta vươn lên, để chúng ta chứng minh bản thân.
Tôi không còn oán hận bác cả tôi nữa. Tôi chỉ cảm thấy thương cho bà ấy. Thương vì bà ấy đã phải trải qua những nỗi đau, những sự xấu hổ. Và tôi cũng cảm thấy tự hào về Ly, về con bé đã mạnh mẽ vượt qua tất cả.
Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho thấy, cuộc đời không phải lúc nào cũng diễn ra như chúng ta mong đợi. Sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những thử thách, những sự bất công. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải mạnh mẽ, phải kiên cường, và phải tin vào chính mình.
Tôi vẫn sống trong căn nhà nhỏ của mình, cùng với chồng và Ly. Căn nhà vẫn vậy, nhưng không khí thì đã khác. Nó tràn ngập tiếng cười, tràn ngập tình yêu thương và sự thấu hiểu.
Và tôi, tôi sẽ luôn nhớ rằng, có những giá trị không thể mua được bằng tiền bạc hay bằng cấp. Đó là giá trị của sự nỗ lực, của sự tự trọng, và của một gia đình bình yên. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét