Sáng tháng Tám, nắng sớm đã rải vàng trên những con đường đất nhỏ dẫn vào làng. Bà Hai, tôi đây, đang tỉ mẩn tưới mấy chậu vạn thọ trước sân. Lũ chim sẻ ríu rít trên cành cây bàng, tạo nên một bản nhạc quen thuộc của buổi sớm thôn quê. Cuộc sống của gia đình tôi, dù không dư dả, nhưng luôn tràn ngập tiếng cười và sự bình yên.
Tôi có một người anh trai, tên là Ba. Anh ấy là con cả, và luôn tự cho mình cái quyền được nói, được quyết định mọi thứ trong gia đình. Từ khi cha mẹ còn sống, anh ấy đã luôn thích xoi mói, chỉ trích gia đình em gái ruột là tôi đây. Từ chuyện nhà cửa, con cái, đến cách tôi ăn mặc, nói năng, tất cả đều không vừa ý anh ấy.
Anh Ba có một cô con gái, tên là Mai, học hành rất giỏi giang, luôn được anh ấy tự hào. Còn tôi, tôi có một cô con gái, tên là Linh, con bé hiền lành, chịu khó, nhưng học lực chỉ ở mức trung bình.
Ngày Linh thi đại học, tôi đã rất lo lắng. Con bé cũng vậy. Linh học ngày học đêm, cố gắng hết sức mình. Nhưng kết quả cuối cùng, Linh chỉ đậu cao đẳng, còn Mai, con gái anh Ba, thì đậu đại học với số điểm cao ngất ngưởng.
Khi biết tin, anh Ba không bỏ lỡ cơ hội để mỉa mai. Anh ấy sang nhà tôi, ngồi thẳng thừng trước mặt tôi và chồng tôi, ông Bảy, giọng anh ấy đầy vẻ khinh thường: "Học hành gì mà đậu đại học không xong thì thôi nghỉ đi chứ đi học làm gì cho tốn tiền. Học cao đẳng thì làm được cái gì?" Anh ấy nói, rồi cười khẩy, như thể con gái tôi là một kẻ vô dụng.
Tim tôi như thắt lại. Tôi nhìn Linh, thấy con bé cúi gằm mặt, đôi mắt đỏ hoe. Tôi muốn nói gì đó để bảo vệ con bé, nhưng cổ họng tôi nghẹn lại. Chồng tôi, ông Bảy, cũng im lặng, khuôn mặt ông ấy tái mét vì tức giận.
Gia đình em gái không nói gì. Chúng tôi chỉ biết im lặng chịu đựng. Chúng tôi tin rằng, thời gian sẽ trả lời tất cả. Chúng tôi tin rằng, chỉ cần Linh cố gắng, con bé sẽ thành công, dù học ở đâu đi chăng nữa.
Từ hôm đó, bác cả từ đó đi rêu rao câu chuyện này khắp làng trên xóm dưới. Anh ấy khoe khoang về con gái mình, và không ngừng mỉa mai con gái tôi. Tôi nghe những lời đó, lòng tôi đau như cắt. Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không để những lời nói ấy làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Linh, con bé rất buồn, rất mặc cảm. Nhưng tôi và chồng tôi luôn động viên con bé. "Con cứ học đi con. Học ở đâu cũng được, miễn là con cố gắng. Rồi con sẽ thành công thôi." Chúng tôi nói.
Linh nghe lời chúng tôi. Con bé nén nỗi buồn vào lòng, tập trung vào việc học. Tôi thấy con bé học hành chăm chỉ hơn bao giờ hết. Con bé muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng, mình không phải là kẻ vô dụng.
Con Đường Khác Biệt Và Giấc Mơ Thành Công
Thời gian trôi qua. Linh đi học cao đẳng ở thành phố. Con bé sống trong một căn phòng trọ nhỏ, chật hẹp, nhưng luôn cố gắng học tập. Linh thường xuyên gọi điện về nhà, kể cho chúng tôi nghe về những gì con bé đã học được. Con bé còn đi làm thêm để kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt, không muốn làm gánh nặng cho chúng tôi.
Ở trường, Linh luôn là sinh viên chăm chỉ, tích cực tham gia các hoạt động. Con bé kết bạn với nhiều người, học hỏi được nhiều điều mới. Tôi thấy con bé trưởng thành hơn rất nhiều.
Ngược lại, Mai, con gái anh Ba, lên thành phố học đại học. Ban đầu, anh Ba và chị dâu tự hào lắm, đi đâu cũng khoe khoang về con gái mình. Nhưng rồi, mọi chuyện dần thay đổi. Mai bắt đầu ăn chơi đua đòi, bỏ bê việc học. Con bé thường xuyên đi bar, đi vũ trường, kết giao với những bạn bè xấu. Con bé còn bỏ học nhưng giấu gia đình để xin tiền ăn chơi. Mỗi lần gọi điện về nhà, Mai lại viện cớ này cớ nọ để xin tiền. Anh Ba và chị dâu, vì quá tin tưởng con gái, nên không hề nghi ngờ. Họ vẫn nghĩ rằng Mai đang học hành chăm chỉ, và vẫn gửi tiền đều đặn cho con bé.
Tôi thỉnh thoảng nghe phong thanh tin tức về Mai, nhưng tôi không nói gì với anh Ba. Tôi biết, đó là chuyện riêng của gia đình anh ấy. Tôi cũng không muốn làm anh ấy thêm buồn lòng.
Thời gian trôi qua, cháu gái học cao đẳng xuất sắc ra trường có việc làm ổn định. Linh tìm được một công việc đúng chuyên ngành, với mức lương khá. Con bé làm việc chăm chỉ, và luôn được cấp trên, đồng nghiệp quý mến. Linh còn gửi tiền về cho chúng tôi mỗi tháng, phụ giúp gia đình. Tôi thấy con bé hạnh phúc, và tôi cũng thấy mình hạnh phúc.
Sự Thật Lộ Ra Và Nỗi Xấu Hổ Của Người Anh
Rồi một ngày, sự thật về Mai cũng bị phơi bày. Cô giáo chủ nhiệm của Mai gọi điện về cho anh Ba, thông báo rằng Mai đã bỏ học từ lâu, và đã nợ học phí rất nhiều. Anh Ba và chị dâu sững sờ. Họ không thể tin vào tai mình. Họ vội vàng lên thành phố, tìm gặp Mai.
Khi mọi chuyện lộ ra, anh Ba và chị dâu đau khổ tột cùng. Mai đã lừa dối họ, đã làm họ thất vọng. Con bé đã tiêu hết tiền vào những cuộc ăn chơi vô bổ, và giờ đây, con bé đang phải đối mặt với một khoản nợ lớn.
Anh Ba quay về làng, khuôn mặt anh ấy hốc hác, tiều tụy. Anh ấy không còn khoe khoang về con gái mình nữa. Anh ấy không còn mỉa mai con gái tôi nữa. Anh ấy chỉ im lặng, cúi gằm mặt.
Một buổi chiều, anh Ba sang nhà tôi. Anh ấy ngồi xuống ghế, nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự hối lỗi, sự xấu hổ. "Hai à, anh xin lỗi em. Anh đã sai rồi. Anh đã quá chủ quan, quá tự tin vào con gái mình. Anh đã quá lời với Linh." Giọng anh ấy nghẹn ngào.
Tôi nhìn anh Ba. Lòng tôi không một chút vui sướng khi thấy anh ấy đau khổ. Tôi chỉ cảm thấy một sự thương hại. Anh ấy đã phải trả giá cho sự kiêu ngạo, sự coi thường của mình.
Tôi không nói gì. Tôi chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh ấy. Tôi biết, anh ấy đang rất đau khổ. Và tôi tin rằng, anh ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình.
Từ hôm đó, anh Ba thay đổi rất nhiều. Anh ấy không còn thích xoi mói, chỉ trích người khác nữa. Anh ấy trở nên hiền lành hơn, trầm tĩnh hơn. Anh ấy cũng bắt đầu quan tâm đến tôi và Linh hơn.
Tôi thấy anh Ba thường xuyên sang nhà tôi, hỏi han về Linh, về công việc của con bé. Anh ấy còn mua quà cho Linh, nói lời xin lỗi con bé. Linh cũng đã tha thứ cho anh ấy. Con bé hiểu rằng, ai cũng có lúc mắc sai lầm.
Hạnh Phúc Đích Thực Và Bài Học Về Giá Trị Bản Thân
Tôi nhìn Linh, nhìn nụ cười rạng rỡ của con bé. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Linh đã chứng minh cho mọi người thấy rằng, học vấn không phải là tất cả. Quan trọng hơn, là sự cố gắng, sự kiên trì, và sự tử tế.
Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở những lời khen ngợi, không nằm ở những thứ hào nhoáng bên ngoài. Hạnh phúc là sự bình yên trong tâm hồn, là tình yêu thương của gia đình, là những giá trị đích thực của cuộc sống.
Tôi đã từng bị anh trai xem thường, nhưng tôi lại có được một cô con gái hiếu thảo, thành công. Tôi đã từng bị mỉa mai, nhưng tôi lại có được một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.
Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự bất công. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét